Lê Trung Nguyệt
Gửi Nguyễn Trọng Luân
Cuộc chiến đã 40 năm trôi
qua
Anh vẫn nhìn đời bằng
đôi mắt ấm
Trong như thể chưa bao
giờ ám khói
Chưa bao giờ có lửa đạn
chiến tranh
Câu thơ nào anh cũng gởi
lời ru
Ru đồng đội ngủ êm
trong lá cỏ
Ru bạn bè tươi như hoa
nở
Tất cả đớn đau thành lửa
ấm
Cuộc đời êm ái giữa
mênh mang
Anh gạn lọc qua tim
mình hết thảy
Bao lạnh lùng băng giá
tan ngay
Trong cặn lắng có hạt
mầm đang nở
Đôi mắt xanh non mãi
nhìn đời
Anh đi qua chiến tranh
Trở về với đôi giày
mòn vẹt
Chiếc ba lô lép kẹp
Quyển nhật ký nhàu,
cháy xém góc trang
Dòng chữ viết vội vàng
, nhòe nhoẹt nước
Nước mắt, nước mưa,
bùn và máu
Và còn lại trong những
dòng chữ đó
Là tình yêu anh để cho
đời
Còn lại giọt cuối cùng
trong suốt ấy
Sương trời tươi mãi những
cánh hoa
Những bài thơ mang về
từ mặt trận
Cho tôi hiểu được điều
đơn giản nhất
Chiến tranh không chừa
lại một ai
Trong tất cả những gì
không may mắn
Vẫn còn nhiều may mắn
cho tôi
Còn sống sót qua đạn
bom khốc liệt
Tôi biết cách nhìn thẳng
vào đau đớn
Cây gãy ngọn rồi, tán
lá vẫn xum xuê
Trong mất mát được còn
muôn thuở ấy
Không thể mang tự do
đánh đổi hòa bình
Lời nhắc nhở “ con người
hãy cảnh giác “
Trò ảo thuật luôn luôn
đánh tráo
Chim bồ câu có thể bay
ra từ trong tay áo
Nên hòa bình bị lầm lẫn
với tự do
Chỉ có dòng thơ bết
máu và bùn
Cho tôi may mắn hiểu:
Trên con đường ta đã đi qua
Mọi oán hờn dằn dỗi là điều
u ám nhất
Máu xương ơi, Tự Do là vô
giá
Chỉ Hòa Bình là có mặc cả
thôi
Ai có thực nỗi đau mới hiểu
đau là không mất
Giữa cuộc đời này ta có thể « trắng tay »
Nhưng đời đấy, thơ vẫn thơ
da diết thế
Đi qua chiến tranh với đôi
giày mòn vẹt
Vẫn đôi mắt xanh non mãi mãi
nhìn đời
13/8/2015