Wednesday, May 17, 2017

BẰNG LĂNG


Dậy sớm. Nhìn hàng Bằng lăng hoa tím đã nhạt màu. Thương thế.
Sau 365 ngày, hàng cây khô khốc vô duyên chỉ đợi non nửa tháng đầu hè bung hoa tím mát, khẳng định thân xác mình có ích với đời. Rồi đứng đó, rụng lá và chổng ngược lên trời những chùm quả khô nứt nẻ lặng câm. 
Bằng Lăng chỉ nửa tháng mang hoa tím trời. Thế mà nó cứ nhoi nhói cái tên Bằng Lăng. Trong tôi, tôi yêu bằng Lăng đến mê mẩn vì kỉ niệm. Tôi lại càng hiểu tâm hồn bố tôi đã mất 20 năm nay, cụ yêu hoa Ban tây bắc là vì sao.

Trước ngày nổ súng đánh trận cuối cùng 29/4/75 chúng tôi đã bò trinh sát cánh đồng Tân Phú Trung và cầu Bông. Trên bản đồ những cái tên ấp Bầu trâm, bầu Tre, Bằng Lăng lạ hoắc. Đêm đêm những hàng cây trên đồng lúa , rau, dưa, đứng như con “ nhép” trong cỗ bài Tu Lơ khơ. Tôi chưa hề biết đến hai chữ Bằng lăng. Tôi sờ thân cây to như đầu gối gập sù sì. Tôi với lá nó trong đêm to như lá cây hồng mà dầy cứng. Chỉ có hoa là tôi không thẻ biết vì cứ đêm đêm chúng tôi mới bò vào mà gặp bằng lăng.
29/4/75 trước bình minh chúng tôi nổ súng đánh Tân Phú Trung và Cầu Bông. Trận địa đặt 5 khẩu DKZ trên mương và hai bờ mương là dẫy bằng lăng mướt mát. Đạn. Bom. Khói. Và tiếng nổ rung chuyển cánh đồng. Tôi bỗng nhìn thấy một cơn mưa cánh hoa màu tím. Cứ sau mỗi loạt 5 khẩu DK bắn thì lại hàng trăm cánh bướm mầu tím rơi. Dưới bom pháo và tiếng thét tiêng la những cánh hoa te túa. Sở chỉ huy nằm ngoài cánh đồng và phẫu quân y dưới một lùm có những cây bằng lăng xum xuê. Họ đưa về những đồng đội tôi đã chết và những người còn gọi được tên tôi.
Lúc ấy tôi không biết tên loài hoa này.
Lúc ấy tôi vội vã theo trung đoàn tiến vào Sài gòn trong một chiều hừng hực nắng và cả một trận mưa rào...

*****
Tôi trở về cuối năm ấy. Tôi biết tên loài hoa Bằng Lăng cũng vào năm ấy khi tôi đóng quân ở Gia Định.
*****
2 năm sau ngày trở về, tôi và người yêu đi trên đường Thanh niên. Tôi bỗng nhìn thấy những bông hoa tím trên dẫy bằng lăng nhỏ. Em hỏi tôi hoa ấy hoa gì? Tôi bảo hoa Bằng Lăng.
Chúng tôi ngồi bên nhau trong một chiều hè nhìn về phía làng Xuân Đỉnh. Hô Tây nhấp nhô sóng. Hoàng hôn tím ngắt trên những bông Bằng Lăng đầu hè. Tôi viết bài thơ tặng em mà chả bao giờ dám khoe. Bài thơ cứ nằm im trong sổ rồi tận năm 2001 cô nhân viên văn phòng làm máy tính gõ hộ tôi, tôi in ra làm một cuốn thơ tự xuất bản, Cất đi. Bài thơ viết trước ngày chúng tôi cưới nhau một năm. Bây giờ, hoa bằng lăng đang rộ hoa. Chỉ mươi ngày nữa là nhạt màu. Gặp mưa rào cánh hoa tã ra rơi xuống và màu tím bằng lăng đi vào luyến tiếc. Lại đợi đến năm sau.
Với tôi, hoa Bằng lăng luôn làm tôi nhớ về trận đánh cuối cùng đời lính và những đứa bạn không về.

sáng 11/5/2017

No comments:

Post a Comment