Thursday, June 29, 2017

Nhớ Cát




Em chạy trên triền cát
Thả những nốt nhạc tím vào hợp xướng đại dương

Trên cả khô cằn 
Là nước mát 
Là ngăn ngắt xanh
Mắt em nhìn tận đường chân trời 
Khát

Đừng mang về biển 
Hoa tươi
Không thể nào trắng hơn cát trắng
Không thể nào xanh hơn biển xanh 
Và không thể nào tím hơn
Hoa muống biển

Mũi Né xa xôi
Nàng xa xôi

30/6/2017

Tuesday, June 27, 2017

MÙA KHÁP ĐỤNG LỢN


Mưa phùn trắng cả ngoài vườn mơ gầy ngẳng nghiu. Những đốm hoa mơ tàn nhúi lên những chấm quả xanh đen tí xíu. Có đôi chim sâu lo so trên cây, mưa chừng như lạnh cả tiếng gọi nhau của nó. Tiếng tình ái của chúng nghe lạnh buốt, nhỏ tí teo.
Chiều sầm sẫm. Toàn đi vào ngõ nhà Mỵ. Đất bùn bết chân đi đất khiến năm ngón chân thanh niên to bè nặng chịch. Lối vào nhà Mỵ đầy cúc tần quấn bồng bênh những sơi tơ hồng. Toàn cấu sợi tơ hồng vê vê trên tay nhựa dinh dính mầu hồng nhạt rồi gọi : Mỵ ơi ! đánh chó tớ với ! Trong nhà bà Thiềng rên ư ư. Bố con Mỵ đang sửa cỗ chiều ba mươi. Mỵ ra , nhìn Toàn ngượng nghịu. 
- Bác Thiềng ơi, Bố cháu bảo cháu mang miếng tim lợn để bác nấu cháo cho bá. Đây là phần của nhà bác đấy. Ngập ngừng hồi lâu rồi Toàn nói:
- Lúc chia phần miếng tim này lăn sang phần nhà cháu . 
Nói rồi toàn vội ù ra cổng. Có tiếng pháo nổ lép tép. Nhà ai đó cúng ba mươi sớm thế. Mỵ chạy theo : 
- Anh Toàn, mấy ngày nữa đi rồi. Lúc này mẹ em ốm quá …anh biết cho em. Anh nhé

Đã thành lệ cứ gần tết là Hợp tác xã họp khớp các gia đình với nhau để mổ lợn chung. Vui đáo để. Người ta gọi là “ Kháp đụng lợn” . Cái sự kháp lợn tết nó tự phân hóa anh nghèo anh giàu, người này thân thích người kia rõ thế. Con lợn bốn đùi mỗi nhà một đùi chia tư thật là dễ. Sợ là sợ những nhà ít tiền chỉ ăn một phần tư phàn năm đùi ghép mãi chả vào đâu, ăn ít quá chả ai cho đụng thì tủi thân lắm. Miếng thịt ngày tết cứ băm vụn sẻ năm sẻ bẩy ném lên vách tường không rơi. Đánh nhau chia gạo chào nhau ăn cơm. Lúc chia thịt mắt lom lom nhìn miếng thịt nhà mình bằng quả quýt mà miếng nhà kia bằng quả cam là ức lên tận cổ. Miếng gan cắt sẻ làm tám làm mười. Quả tim lợn cắt làm tư làm bẩy rồi tiết canh nước luộc mang liễn mang nồi ra múc, đếm tính từng muôi. Ấy thế nhưng đến bữa ríu rít mời nhau càng đông khách càng vui. Chén rượu nấu bằng sắn bung biêng nhìn vườn mơ vườn mận đẹp lung linh nhìn các bà vợ chân lấm tay bùn đầu hôm sớm mai ngày tết ai cũng đẹp hẳn lên.
Sáng nay lúc chia phần. Rải lá chuối giữa sân rối rít miếng này miếng nọ ai cũng nôn nao nhốn nháo. Lũ trẻ con tranh nhau cái bong bóng om xòm. Mấy con chó lừa lúc mọi người bấn bíu lao vào chộp miếng lòng khiến ai nấy nhao ra đuổi chó. Miếng tim nhà bác Thiềng văng sang phần nhà Toàn. Lúc sửa cỗ, ông bố anh Toàn thấy có hai miếng tim ngẩn người thôi chết nhà Thiềng không có tim. Lúc sáng ông ấy nói có miếng tim về nấu cháo cho bà ấy đang ốm. Ông gọi:
- Toàn! Anh mang miếng tim này sang bên nhà bác Thiềng nói là của nhà bác ấy lẫn vào nhà mình nghe chưa? 
Toàn thấy hơi khó chịu nhưng im lặng. Chiều nay đã thấy có người nói ngoài ngõ “ lợn gì mà không có tim” . Tức anh ách. Với lại, biết nói với Mỵ thế nào. Vài hôm nữa chia tay lên đường rồi. Chúng nó mà biết lại trêu tình yêu tim lợn. 
Đêm ba mươi tết. Mỵ đứng đợi ngoài sân kho. Xóm làng đầy mùi khói và nước luộc lòng lợn. Thỉnh thoảng có quả pháo tép trẻ con đốt đoành đoạch. Toàn nắm tay Mỵ. Mỵ nắm lại tay Toàn. Mỵ hỏi:
- Mồng tám lên đường hả anh? 
- Ừ xã mình đi hơn chục người. Nghe huyện đội nói đi là vào chiến trường ngay đấy. Họ bảo mùa xuân này đánh to lắm. Khéo mà giải phóng miền nam đến nơi. Anh sợ lại chả đi nhặt ống bơ. 
Mỵ tựa đầu vào vai Toàn. Nhặt ống bơ cũng được. Nhặt xong rồi về xin bố bầm mình cưới nhau Toàn nhé. Có lũ trẻ con chạy vụt qua nheo nhéo,anh Toàn chị Mỵ anh Tỵ chị Moàn . he he he he

Sáng mồng một tết. Ông Thiềng mời bố Toàn uống rượu năm mới. Cái đài bán dẫn nhà ông Thiềng là duy nhất cả xóm đang rộn rã tổng tấn công. Ối giời ôi ông ơi chưa bao giờ quân ta đánh to thế. Đánh cả vào Sè gòn nhé đánh sân bay Tân sơn nhất. Đấy đấy đánh cả Huế ông ạ. Thằng Mỹ chết rồi. 
Trong nhà bà Thiềng vừa húp bát cáo tim tỉnh người ngồi nhỏm dậy. 
- Ông ơi anh Toàn nhà ta đi đợt này hả ông? 
- Vâng ạ mồng 8 cháu đi. 
Ông Thiềng tợp chén rượu nói phải đi phải đi. Thanh niên không ra trận thì còn gì là ba sẵn sàng. Giống như hồi tôi với ông không đi bộ đội thì cũng phải dân công Điện Biên mới là đàn ông chứ. Dưới nhà Mỵ ngồi khâu cái khăn tay con chim đậu cành mơ còn con kia bay đi ngoái cổ lại. Mỵ bần thần. Mưa rây rây ngoài vườn. Mùi vườn mùa xuân mưa phùn ngai ngái như mùi khói.

Tết năm ấy mưa khiếp. Đâu đâu cũng nhốn nháo tin ta đánh vào đầu não quân Mỹ, đánh vào thành phố, tin ta vây hãm Khe Sanh Mỹ chết liểng xiểng. Thanh niên rạo rực người già háo hức. Những gia đình có con em đang ở chiến trường phấp phỏng thì thầm. Ai cũng nghĩ chỗ đài nói quân ta thắng là chỗ có con mình. Thịt lợn bánh chưng vèo cái đã hết. Cả làng xuống đồng làm cỏ lúa. Mưa rây trên má Mỵ. Cái cào cỏ cứ đẩy đi đẩy lại một lối còn đầu Mỵ chỉ nhớ đến Toàn. NHớ đến lại thương Toàn chiều ba mươi ngượng nghịu cầm miếng tim lợn sang nhà để Mỵ nấu cháo cho mẹ.
Toàn và hơn chục trai làng đi rồi không ai về phép nữa. Họ chỉ có ba tháng huấn luyện rồi đi thẳng vào nam. Họ vào để còn làm tiếp cái đợt 3 tổng tiến công năm ấy. Mỵ chỉ cầu khấn anh ơi nhặt ống bơ xong thì về anh nhé. Mỵ thầm mong cưới nhau sẽ mổ hẳn cả một con lợn để hai họ ăn cho bõ.
Nhưng anh Toàn không về nữa. Ba năm sau người ta báo tử Toàn. Xã làm lễ truy điệu lại cũng ở sân kho chỗ mổ lợn “kháp đụng” ngày xưa. Hôm ấy họ úp cái thuyền nan làm mồ giả rồi phủ lên trên đó lá cờ đỏ. Chỉ có một cái khăn trắng của em gái anh Toàn còn thì toàn là tiếng khóc ri rí , tiếng ông xã đội trưởng nói cái gì Mỵ chỉ nhớ được mỗi câu ‘ đồng chí Toàn” . Mỵ nức nở một mình, tình yêu của họ chỉ họ biết hai gia đình không biết. Mỵ chợt thấy hiện lên cái khăn mui xoa Mỵ tặng Toàn có có chim bay đi còn ngoảnh lại rõ là ai oán.
***


Bà Mỵ từ thành phố về quê. Năm ấy bố anh Toàn yếu lắm rồi. Con gái thì đi lấy chồng làng bên, căn nhà quạnh quẽ. Tấm ảnh truyền thần anh Toàn như người trong sương mù treo ở góc cái bằng Tổ Quốc Ghi công mốc thếch. Ông cụ rên hư hư. Bá Mỵ đấy ư? Về bao giờ thế?
Bà Mỵ nhóm bếp đun nồi cháo với quả tim lợn tươi nguyên sáng nay bà mua ngoài chợ. Ông cụ Toàn cố gượng dậy. Vừa nói vừa thở:
- Bá Mỵ pha cốc nước đường chanh uống cho mát. Hôm qua xã vừa đưa quà 27/7 vào tôi vẫn để trên bàn thờ. Chanh ngoài vườn ấy bá ạ.
Bốn mươi năm trôi đánh vèo. Bà Mỵ ngước lên thì thầm tay run rẩy nén nhang. Anh ơi em Mỵ đây em đun nồi cháo cho bố ăn rồi em lại phải đi đây. Quê mình bây giờ thịt lợn ê hề đến nỗi nhà nước đang giải cứu thịt lợn kia kìa. Vậy mà suốt bốn mươi năm qua cha mẹ mình chưa bao giờ được ăn trọn vẹn một quả tim hay buồng gan lợn bao giờ. Sao anh ở đâu không báo mộng về cho gia đình đi đón anh về. 
Bà Mỵ khóc. Đột nhiên cái ngõ cúc tần với những cuộn tơ hồng lòng bòng trong chiều mưa ba mươi tết hiện ra. Mùi khói bếp, mùi nước luộc lòng lợn mùi mưa phùn. Mùi mùa xuân xưa ngai ngái.

28/6/2017  

Friday, June 23, 2017

NHẬT KÝ MỘT ĐOẠN ĐỜI

NHẬT KÍ MỘT ĐOẠN ĐỜI
(Đồng Dù Củ Chi tháng 9/1975)
CHƯƠNG 1
1 - CHIA LI
Một chiều vàng buổi chia li
Lúa đồng ướp nắng gió về xôn xao
Nhìn quê hương thấy nghẹn ngào
Ra đi đời biết đến bao giờ về
Mẹ già chòng mắt đỏ hoe
Gạt dòng lệ buổi chiều tà tiễn con
Hàng cau trổ trái còn non
Tường che chưa đủ nắng mòn sân phơi
Tóc cha ai nhuộm cha ơi
Bốn mươi tuổi đã một đời long đong
THương con sự nghiệp chưa xong
Con thương cha nỗi chờ mong tháng ngày
Em thơ đang cảnh xum vầy
Tiễn anh chỉ biết đứng ngây mà nhìn
“ Công cha như núi Thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
Con như con én bay xa
Theo đàn khỏi hổ tiếng là con trai

Con đi kịp bước với đời
Kìa con tàu hú giục người chia xa
2- NHững chiều bên kia Tam đảo
Trông mờ Tam đảo xa xôi
Mây trôi hướng ấy chân trời quê tôi
Chiều đông đánh mất cái vui
Cái buồn khoác áo ủ người xa quê
Giã từ cha mẹ ra đi
Ba tuần trăng áo đã hoen đất đồi
Đêm đêm đứng gác dưới trời
Nghe con ếch gọi bồi hồi trong mưa
Sáng đi luyện tập “ say sưa”
Thương cô cắt cỏ gió tê môi hồng
TRời đang gọi gió vào đông
Sông Cầu vương bóng tre làng hắt hiu
Ô cây súng thấy nhớ nhiều
Mái trường phượng đỏ sớm chiều ước mơ
Bạn bè nhớ “ mối tình xưa”
Còn lòng tôi luống ngẩn ngơ nhớ nhà
Ai đi gọi cõi hồn ca
Tôi đi ôm nỗi sót sa trong lòng
Ngọn đèn đêm thức mung lung
Giở trang nhật kí ướt dòng mồ hôi
Tháng ngày trông cánh thư ơi
Vẫn mờ Tam đảo núi đồi triền miẻn
Rằng ai biết rét Thái nguyên
Mới hay thân gái chính chuyên chờ chồng
Những chiều về một bến sông
Bóng ai rũ tóc cho lòng vấn vương
Đêm đi “ rèn” nghỉ giữa đường
Đó đây ai đẩy xe hàng rao đêm
Mỗi chiều nắng rớt khói lam
THương đàn em sớm đi làm thay anh
Soi gương tưởng chẳng phải mình
Ngỡ ngàng quân phục maù xanh trên người
Qua đường nhìn cánh hoa rơi
NHìn người qua lại khoảng trời sương bay
100 ngày ấy mấy ngày?
Là không thao thức canh chầy nhớ quê
Bên này Tam đảo sương che
Bên kia sông áp chân đê dạt dào
Bên này đứng gác chong chao
Bên kia sóng vỗ lao xao mạn thuyền
Ơi mùa đông rét Thái Nguyên
NHững chiều ta sống nỗi niềm quạnh hiu
3- Một chiều nhận thư cha
Nhận thư cha một buổi chiều
Nâng tờ giấy nhỏ mà trào lệ rơi
Tháng ngày cách biệt cha ơi
Hôm nay con thấy như người về thăm
Chia tay ngày ấy rưng rưng
Dặn con, đời sẽ sóng trùng giông lan
- Đi đi con chớ ngại ngần
Đừng làm cha mẹ tủi thân sinh thành
Nghĩ rằng con trẻ lênh đênh
Tuổi xanh chưa chịu thác ghềnh phong ba
Mười ba tuổi đã đi xa
Sách đèn dưa muối tương cà chắt chịu
ở nhà cha quí mẹ yêu
Nay đi đất khách sớm chiều ngóng trông
Đêm đêm thao thức lạnh lùng
Mong cho con khỏe sống cùng anh em
Ơi dòng sông sóng vỗ êm
Thuyền cha tôi đã bao đêm buông chèo
Vì con cha phải khổ nhiều
Kiếm tiền lặn lội ít nhiều cho con
Cho dù cách núi cách non
Nụ hôn cha gửi vẫn còn đâu đây
Nâng thư cha giữa bàn tay
Thấy cha nắng gió thêm gầy tấm thân
Chim bay mỏi cách xa gần
Hãy cho ta gửi mấy vần thơ đây
Gửi người vết sạn bàn tay
Cuộc đời cha dậy nên ngày hôm nay
Cánh thư cha gửi tràn đầy
Tình thương hơn cả núi dầy sông sâu

CHƯƠNG 2

1 Từ biệt miền bắc
Nghe con én gọi vào xuân
Cây đào rũ lá vương sân đợi chờ
Quê người lúa trổ thân tơ
Đường làng rộn dịp i tờ trẻ reo
Giã từ miền bắc thân yêu
Ngó nhìn Tam đảo mây nhiều thấy chi
Ba lô nặng mỗi bước đi
Trăm bề tơ rối trăm bề ngổn ngang
Ngẩng đầu nhìn tiết xuân sang
Mà sao không thấy nắng vương bụi hồng
Qua đường ai đó đừng trông
Để tôi khỏi nát cõi lòng từ nay
NHìn làm chi những bàn tay
Nụ cười tà áo đó đây đón chào
Trời chiều gió nổi lao xao
Rừng bạch dương hát thì thào tiễn đưa
Nỗi buồn gói ở sân ga
Người đi thương nhớ kẻ về nhớ thương
Người ta vợ tiễn lên đường
Khăn trầu áo gối vấn vương bồi hồi
Tôi không có lấy một người
Có con tàu hú vang trời : đi đi.
Chia li lại có trăng thề
Còn tôi ngồi đếm ngày về ra sao
Tàu đêm chở gót anh hào
Chở đi vô tận những điều tơ vương
Sớm mai sẽ mấy dặm đường
Mà đêm không ngủ đón sương lạnh về
Sông Hồng gió rít chân đê
Nhìn Long Biên nước đổ về cuốn reo
Năm ô Hà nội trông theo
Vành khăn tang gửi ta nhiều nghĩ suy
Khâm Thiên giục bước ta đi
Ơi em gái nhỏ bơ vơ giữa đường
Mẹ đâu ? em nhỏ yêu thương
Bê năm hai nát phố phường quê em
Mẹ già khăn trắng lặng im
Bàn tay gầy nắm tay con nghẹn ngào
Tàu đi ánh mắt đưa theo
Hờn căm theo bước đường chiều hành quân
2 Một đêm qua thành Vinh
Tiếng hò man mác dòng lam
Về đây quê bác ngút ngàn tre xanh
Xe dừng đỏ bụi thành Vinh
Tìm đường chỉ thấy gập ghềnh hố bom
Nhớ thằng bạn nó bán kem
Chắc đây nhà nó đổ nghiêng lở tường
Ai vô Hưng Dũng Thanh Chương
Nhắn dùm đứa bạn vẫn thường lại qua
Đêm nay lạnh dưới sương sa
Trong hoang tàn có tiếng gà thức đêm
Vào làng nhờ thổi nồi cơm
Hầm sâu em nhỏ ổ rơm đánh vần
Tôi dừng bước đứng ngoài sân
Việt nam ơi có gian truân nên người
Thương em nhỏ quá em ơi
Vì thằng Mĩ phải học ngồi ổ rơm
3 Đêm vượt Sông Gianh
Ai hò dưới bến sông Gianh
Có nhìn pháo sáng chòng chành đó không
Ơi em cô gái Xung Phong
Đội mưa bom đạn gác tình riêng tư
Em đi từ ấy đến giờ
Bàn tay dày dạn hiểm nguy chốn này
Rằng ai qua lại nơi đây
Thấy cô lái trẻ đêm ngày qua sông
Ở đây có rét lạnh lùng
Mà em vẫn ửng má hồng đưa quân
Đêm nay đơn vị dừng chân
Riêng anh không ngủ ì ầm sóng xô
Nơi này máu hận năm xưa
Bây giờ có gái đò đưa nối miền
Ngủ đi anh cứ ngủ yên
Chúng em đứng gác trăng liềm cũng thương
4 Đón Tết trên đỉnh Trường sơn
Từ đây chỉ núi lẫn rừng
Vào xuân chèo núi vui cùng Trường sơn
Gậy hành quân cũng phải mòn
Qua bao suối lũ thác dồn cũng qua
Đường đi mây trắng xuyên qua
Núi cao mấy chú vượn già hát ru
Tắc kè rung ánh trăng khuya
Cổng trời tiên nữ làm mưa đón người
Trường sơn đông lạnh run người
Đêm so trên võng thấy đời cô đơn
Trường sơn có mấy đường mòn
Bấy nhiêu nỗi khỗ không còn gì hơn
Bên tây nắng khét đá cồn
Mồ hôi ướt má gối chồn vai tê
Ngày đi qua suối qua khe
Đêm treo võng lại nhớ về quê hương
Đón xuân dừng bước giữa đường
Đêm giao thừa thức nghe rừng sang xuân
Suối buồn ngâm khúc tri âm
Ôm đồng đội chỉ khóc thầm trong tim
Lửa tàn khói thuốc bâng khuâng
Khói hương không có bánh trưng chẳng cần
Sơm mai lấy vải băng chân
Đỡ đau chống gậy hành quân lên đường
5 Qua quê hương gái Chăm Pa
Dừng chân ngắm đóa Chăm pa
Trắng trong ngào ngạt đậm đà hương thơm
Ai qua đây chả lỡ đường
Để nhìn cô gái núi rừng chăm pa
Núi cao trầm mặc sâu sa
Suối tình nên tạc thân ngà đó chăng
Đêm đêm tiếng nhạc lăm vông
Em đưa uyển chuyển tình trong hồn người
Ơi quê hương đất triệu voi
Hôm nay mới thấy mặt người đây ư
Vẫn là gió khét nắng khô
Mà dòng sông chảy hiền hòa dưới trăng
Xê băng hiêng nhớ sông Hồng
Bản làng khói tỏa nhớ đồng cố hương
Ơi chăm pa hái giữa đường
Cài ba lô dạ coi thường hiểm nguy
Nghe em hát dưới trăng khuya
Lăm tơi, ai đó tiễn đưa tỏ tình
Nghĩ mà thấy bạc phận mình
Sơn lâm người cũng mộng lành đó thôi
Rừng Lào xào xạc lá rơi
Nằm nghiêng trên võng nghiêng trời nhìn sao

CHƯƠNG 3

1 Về với quê hương Ma Trang Lơn
Quay nhìn phương bắc mù sương
Đã ba tháng ruổi con đường cheo leo
Chân đau rồi khỏi lại chèo
Trường sơn khét đá núi đèo đã qua
Bao người bạn phận sót sa
Gửi thân lại chốn rừng già ngàn năm
Ngước nhìn giông tố phương nam
Cũng Không ngăn nổi chí làm nam nhi
Một chiều nắng xế dừng nghe
Đây rồi đất Việt , gió về xôn xao
Kon Tum đỏ lửa máu trào
Rừng xơ xác đất bom đào tứ tung
Bản làng leo lét khói rung
Già gầy tấm khố lưng trần trên nương
Nghẹn lòng nhìn cảnh thê lương
Gái trinh không tấm áo lành che thân
Ơi quê hương Ma trang Lơn
Anh hùng xưa Pháp kinh hoàng là đây
Mà sao xơ xác thé này
Đạn bom giặc Mĩ tối ngày tóc tang
Tấm khăn kỉ niệm lên đường
Đưa cho cô gái ngập ngừng quay đi
Đưa già một bánh lương khô
Lòng sao thấy chát môi, tê tái lòng
Dừng chân chiều vắng bờ sông
Pô cô ơi biết mấy dòng nước trôi
Bọt bèo theo nước chảy xuôi
Dân lành sao lại lắm đời đáng thương
Giật mình pháo kích trên nương
Rừng sôi đất nổ chiến trường là đây
2 Cơn sốt đầu tiên
Tây nguyên những núi cùng cây
Những sông cùng suối tháng ngày đạn bom
Mây trôi mây lại về non
Đất bồi đất đắp nên hòn núi cao
Bâng khuâng ngồi dưới chiến hào
Trong cơn gió nổi sạc sào lá rung
Nơi này không có mùa đông
Mà thương bếp lửa bập bùng khơi đêm
Giật mình trận sốt đầu tiên
Súng trao đồng đội nỗi niềm tủi than
Đi không vững nổi bàn chân
Đất trời ù ập đổ sầm bên tai
Ôm người bạn bước lao đao
Lửa trong người nóng đốt trào ngang lưng
Mùa mưa thối nát cây rừng
Hầm nằm đầy nước như đồng lúa chiêm
Thiếu ch mẹ thiếu tình thương
Thương nhau bạn sẻ bát cơm cho mình
Rưng rưng nước mắt nghĩa tình
Cuộc đời chiến đấu gập ghềnh gian nguy
Đêm đêm thao thức canh khuya
Nghe trong súng nổ gió lùa hơi bom
Nằm không nghe đạn nổ dồn
Nghĩ thuwong đồng đội sốt càng nặng thêm
Ôi từng sơn sốt Tây nguyên
Phá từng khối óc con tim con người
3 Bài thơ giữa đường
( nhớ mẹ ngày sinh nhật của mình 22 tuổi)
Thu sang tháng chín lại về
Trăng treo trước ngõ gió lùa đầy sân
Giữa đường nặng bước hành quân
Đêm nay gửi mẹ chút vàn thơ xa
Bao mùa thu đã đi qua
Bây nhiêu vất vả tuổi già thêm sâu
Thời gian gội bạc mái đầu
Tuổi vui thì ít lòng sầu đầy vơi
Lấy gì tặng mẹ mẹ ơi
Mới hai hai tuổi nên người là bao
Sinh con giữa buổi gian lao
Chắt chiu lòng mẹ biết bao nghĩa tình
Xưa đi tải đạn tóc xanh
Tiễn con tóc bạc rung rinh gió chiều
Suốt đời mẹ chịu gieo neo
Nổi chìm nưm tháng thân nghèo vì con
Êm đềm khói tỏa chiều hôm
Bóng ai cuốc đất lẩn cồn nương khoai
Đã bao thất bát đầy vơi
Bát com nhiều sắn đường dài nuôi con
Sót lòng mẹ đợi mỏi mòn
Một ngày vắng bóng mẹ còn chờ trông
Gió khuya hun hút lạnh lùng
Mẹ ngồi đếm bước theo cùng bước con
Sông Hồng đỏ nước như son
Tháng ngày vẫn chỉ mỏi mòn mà thôi
Đêm đêm đứng gác giữa trời
Sao rơi, con đếm như hồi bé thơ
Có đêm súng nổ tan mơ
Bàng hoàng thấy bóng mẹ chờ năm canh
Trâu ai gặm cỏ ven đình
Vườn tre xõa tóc nghiêng mình vào đêm
Mỗi chiều là một hoàng hôn
Mỗi chiều lại thấy thêm thương mẹ già
Chuyến tàu đêm chạy về xa
Tàu ơi có biết con ta nơi nào ?
Đêm khuya suối chảy rì rào
Suối ơi nghĩa mẹ suối nào có hay ?
Mấy năm biền biệt trong này
Ngoài kia mùa nước hết đầy lại vơi
Tây nguyên dựng núi ngút trời
Là con đứng ngóng về nơi mẹ già
Cho dù đời có can qua
Tuổi xanh dám nhận phong ba về mình
Con mang theo bước trường chinh
Hai mươi năm chút học hành gian lao
Súng thù mộng vơ chiêm bao
Đường vào khoa học có bao dặm đường
Con đi lỡ bước giữa đường
Đành xe dây với đoạn trường chông chênh
Trăm lần thương vạn lần thương
Đêm nay gửi mẹ giữa đường con đi

CHƯƠNG 4 
Một Mùa xuân Lịch sử
1. Về Dak lak
Đã hai năm sống với rừng
Sắn khoai nước suối lẫn cùng măng tre
Chống càn lấn chiếm vào ra
Mỗi mùa khô mỗi rừng già hắt heo
Sợ mùa mưa muỗi vắt nhiều
Mơ ngày nắng trải đồng chiều trung du
Một ngày trong tiết sương mù
Nhằm phương nam khoác ba lô lên đường
Bỗng lâng lâng dạ lạ thường
Chuỗi ngày gắn bó mảnh rừng Gia lai
Chia táy nhé suối nhỏ ơi
Nhà hầm in dấu tay người vết bom
Mảnh nương trần trui lối mòn
Vườn ra của lính ấp ôm khoảng đời
Đi trong náo nức lòng người
Vượt rừng lội suối xoay trời mà đi
Đêm treo võng gió dầm dì
Súng ôm lạnh giá ấm nghe tiếng lòng
Thương mình thương bạn long đong
Ôm nhau ngồi dựa cây rừng buồn tênh
Qua từng đồng cỏ mông mênh
Mỗi ngaỳ mỗi thấy cánh rừng rộng ra
Một đêm nghe tiếng súng xa
À đây Đắc lắc vẫn là Tây nguyên
2. Lược ghi những ngày chiến đấu
Bao đêm trinh sát chặn đường
Nôn nao chờ lệnh tiến công từng giò
Đêm bò đồn địch trăng lu
Có đêm thao thức nghe gà gáy xa
Ba năm không thấy xóm nhà
Giờ nghe chó sủa ngỡ là trong mơ
Thẫn thờ những đợi những chờ
Giữa mùa xuân bỗng pháo ta nổ dồn
Xung phong trong khói chưa tan
Đường 14 lửa kinh hòang bùng lên
Buôn Hồ xác giặc ngổn ngang
Đêm đầu tiên bước giữa đường bâng lâng
Ngọn đèn sợ hãi run run
Mắt xanh lấm lét vạch rèm nhìn theo
Đi thôi, chẳng phải nghĩ nhiều
Đường xa đuổi địch vẫn trèo núi non
13 đêm thức trọn đêm
Mắt quầng chân rộp khắp miền cao nguyên
Tháng ba sấm sét vang rền
Chào nhau rối rít suốt đường hành quân
Ai ngờ gặp đứa bạn thân
Nẻo vào chiến dịch thấy gần đường xa
Ôm nhau nói chuyện cửa nhà
Bốn bề súng thép chói lòa nắng trưa
Lại đi lệnh đã truyền về
Bắt tay nhau gió vẫy xòa ngụy trang
Dập dồn theo xích xe tăng
Một chiều đỏ nắng đổ tràn mui xe
Chập chiều trèo ngọn Chư pa
Nhìn về Hậu Bổn bốn bề quân reo
Đêm nay trèo núi Cheo rẹo
Để ngày mai kịp chặn đầu giặc lui
Xe tăng địch cháy khắp đồi
Đầy người khói súng đất trời rầm vang
Súng cầm tay chặn giữa đường
Thấy mình vấy máu chiến trường bấy nay
Mà trong cuộc chiến tranh này
Sống trong tử địa những ngày khó quên
Tuần trăng thần tốc đôi chân
Nắm cơm nước lã đã gần tháng nay
Sương trời lạnh lẽo bàn tay
Chân xưng tứa máu đế giày nát tươm
Một đêm dừng lại Củng sơn
Một đêm ngủ giữa đạn bom đổ đường
Sông ba thây chất kín dòng
Về Tuy Hòa hít hương đồng miền nam
Làm người trinh sát gian nan
Mà vui cái kiếp dọc ngang tung hoành
Dẫn quân chiếm ngọn Giục Kinh
Hít căng hương lúa ngọt lành nôn nao
Lắng nghe sóng biển rì rào
Đêm nay chiến thắng trăng sao nghiêng về
Gặp cô em gái Tuy Hòa
Trái dừa em tặng chút quà miền nam
Rồi đi lại núi mây ngàn
Tiễn chân các má lệ tràn vẫy theo
Lên xe trời đã xế chiều
Đèn pha sáng rực vượt đèo ta đi
Mười lăm ngày thác dòng xe
Rời Tây nguyên nhắm lối về phương nam
Bỏ xa những núi cùng rừng
Đường đi như nước rùng rùng đại quân
Qua sông Bé nước trong ngần
Cỏ cây xe pháo gió ngàn cuốn reo
Lộc Ninh sắc đỏ trời chiều
Má già sửa mái nhà xiêu ngóng chờ
Dừng nghe bom đạn nổ xa
Đường 13 súng vọng về nôn nao
Mùa này trăng lộng trời cao
Hương đồng Nam bộ nôn nao bóng dừa
Sống trong pháo kích đợi chờ
Tựa ba lô lại làm thơ giữa đường
4 Trận cuối cùng trên đường phố Bác Hồ
Đêm trăng mà lặng như tờ
Ba lô căng nặng trong giờ lập công
Đi trong bổi hổi hương lòng
Biết là trận cuối ai không bồi hồi
Chẳng ai nói lấy một lời
Mà ai cũng thấy sáng ngời niềm tin
Qua sông trắng loáng mạn thuyền
Khỏa chân sóng vỗ êm êm hẹn về
Đây rồi đất thép Củ chi
Đêm nay đi giữa miền quê anh hùng
Đêm trinh sát lội ngoài đồng
Theo cô du kích vượt dòng kênh sâu
Mong trời trời sáng mau mau
Súng nghiêng nòng tắm sương, đầu chong chong
Pháo gầm trong ánh rạng đông
Đường Tây bắc mở Cầu Bông đây rồi
Đêm nay trăng lặn đâu rồi
Mưa rào ướt loáng đường vào Hóc Môn
Dừng đêm đợi pháo nổ dồn
Quân đi náo nức Sài Gòn hôm nay
Nắng òa khóc giữa hàng cây
Đương hôn gót dép bấy nay đợi chờ
NÍn đi em bụi dâm ô
sẽ tan trời lại bay về cờ hoa
Bế em bé nhỏ bi bô
Ngỡ ngàng nãy sợ bây giờ lại vui
Sài gòn ơi Sài gòn ơi
Hôm nay cờ đỏ tung trời thành đô
Bao năm mới có bây giờ
Đi trên thành phố Bác Hồ - Việt Nam.

(chép lại tháng 9/1975 Củ Chi Gia Định .)

Thursday, June 15, 2017

LÊN TUYÊN


Đi với tôi không bạn ơi
Tháng sáu về Tuyên Quang Chiêm Hóa
Sông Lô chưa lũ
Chè xanh xanh đến mịn lòng

Xanh trời Sơn Dương
Soi xanh vào câu thơ cũ
Nhức nhói lời hát cũ
Lô Giang

Bụi đỏ ngầu ngã ba sông
Tượng đài nắng trưa nhễ nhại
Sông Chảy cạn nước
Bưởi Đoan Hùng bán “ lúa non”
Sông Lô trôi khói bếp cũng xa rồi

Tháng sáu ai đi cùng tôi
Trên ấy hồn bạn buồn như nước
Ơi thằng bạn thủa trong rừng đánh giặc
Tiếng kinh chưa sõi lúc xung phong

Ơi thằng bạn kể chuyện nhà dấu cán bộ Việt Minh
Áo trấn thủ cuộn vào ống bương gác bếp
Tuyên Quang mùa này ong mật
Vẩn vơ trên bến Bình Ca

Ai lên cùng ta tắm suối khoáng Mỹ Lâm
Một lần thôi rồi ăn cơm lam chiều tối
Tuyên Quang ơi bạn tôi nằm ở Tây Nguyên bốn chục năm rồi đấy
Hồn neo về cầu Nông Tiến được hay không?

Lên Tuyên, lên Tuyên nghe đã nghẹn lòng
Tháng sáu nắng xanh đường Chiêm Hóa
Chúng tôi đi về những ngôi nhà quạnh quẽ
Khói nhang bay thương nhớ cả bốn mùa

Tháng 6/2016 

Lễ chùa


Mãi tới cuối năm 1982 tôi mới đi làm. Vậy là 14 năm đèn sách và thời gian bộ đội kể từ ngày xa quê mới được nhận đồng lương đầu tiên đi làm. Làm Quản đốc cơ khí một xưởng chừng 50 công nhân cũng tiện điện nguội gò hàn 75 đồng một tháng. Tôi nằm gầm chạn trên Bưởi. Thòi ấy đói kém dã man. Quản đốc như tôi hơn công nhân mỗi tháng hai bao mùn cưa từ phân xưởng mộc . Một bao đun bếp nhà mình một bao bán 10 đồng đưa cho vợ. Sáng sáng cái cạp lồng lủng lẳng có vài quả cà hai gắp rau muống xào khan, gò lưng đạp xe dọc đường Hoàng Hoa Thám xuống sân Hàng Đẫy. 
Hà nội lúc ấy đẹp và buồn. Sương mù Hồ tây cũng buồn nhưng đẹp. Lá khô ven đường ngày ấy cũng hiền hơn bây giờ. Sáng sáng nó đậu nhẹ trên vai áo công nhân lặng lẽ trên xe đạp. Người ta chẳng để ý chẳng bịt khẩu trang kín mũi như bây giờ. Họ bình thản như nước mặt hồ tây mù hơi sương sớm. Hà nội Nghèo đến tinh khiết từ giọt cà phê và tiếng băng cối nhạc vàng lan từ trong nam ra vài năm nay. NHững năm 80 vang tiếng súng ở hai đầu biên giới Hà nội buồn bực nín chờ những cặp mắt buồn trên những trang nhật trình cũng buồn.
Có một người đàn bà biết tôi. Chị người làng Hồ khẩu lấy chồng mạn ngược quê tôi, đi bè củi nứa măng tre. Chị gặp tôi và bảo, chú đi làm đèo xe cho tôi xuống chợ chiều đèo về tôi trả chú 20 đồng tháng. Ôi tốt quá, vậy lại thêm tiền cho thằng con trai có miếng chả quế. Vâng em cám ơn chị. Chị ấy phốp pháp. Tuổi bốn mươi nhưng búi tó, da trắng như ngó cần. Đi chợ có nhõn cái bao tải xuống phố Nguyễn Thiệp lấy đồ quần áo mẫu vải gửi nhà dân ra ngồi dưới gầm cầu. Chiều lại cắp bao tải đi xích lô về. Nay có anh cu còn trẻ đến đèo xe đạp chả oách hơn sao. Mỗi lần tôi xuống chợ làm xe ôm cho chị , bạn chợ nhìn chị nhấc cái mông oằn phuộc pa ga bụm miệng cười. Chị cũng cười bám lấy eo tôi cấu cái ra tuồng yêu quí lắm. Mùa đông thì đỡ chứ mùa hè nhọc lắm. Chị nặng hơn tôi nhẽ đến dăm kí. Mông ngực dân kẻ chợ bao giờ cũng khác người quê. Nó ngốt ngát ngai ngái và lại nhiều mồ hôi. Cái xe đạp khung miền nam 24 đồng ngày xưa thế mà khoẻ đáo để. Cót két nhẫn nại và tháng tháng thêm 2 chục bạc lại thi thoảng cái bánh miếng đậu về cho con. Sự ấy có thể còn kéo dài nếu không có một lần cơ quan và chi bộ đảng họ phát hiện ra tôi làm xe ôm cho một tiểu thương phe phẩy.

Năm ấy 1984. Thằng con trai nhớn nhà chị đi lính trên biên giới Hà Giang uỳnh nhau với giặc Trung quốc. Chị nghe bạn của con về kể khiếp đảm lắm. Chị bồn chồn. Cái bồn chồn của người đàn bà dễ nhận ra lắm. Ngồi sau xe đạp tôi cót két trên đường Quán Thánh lên Thụy khuê chị thở dài nóng cả lưng. Xuống xe ơ cổng đình làng Hồ chị bảo :
- Chú về ăn cơm rồi chở tôi đi Cự Khê được không? 
- Ngay tối nay ha chị? 
Chị ừ
- tôi về tắm táp rồi chú xuống chở tôi đi lễ chùa. Thằng nhớn nhà tôi căng lắm thầy bảo thế. Rồi chị với theo riêng hôm nay tôi trả chú 2 chục.
Chập tối cơn giông, con đường xuống cầu Bươu vắng hoe. Tôi gò lưng đi ngược gió lúc rẽ từ cầu Bươu xuống lối về Cự Đà trời tối chị ngồi sau ôm lấy tôi. Gió ấm ức vì trời khó mưa. Chị nói :
- Anh nhà tôi chết sớm bỏ lại tôi hai đứa con, lấy anh Quỳ hai đứa nữa là bốn mà vẫn lại không chồng. Khổ lắm chú ạ.
- Vâng chị khổ lắm em biết ạ.
Con sông Nhuệ hai bên là lúa và làng cổ với những hàng cây muỗm cũng cổ thụ im lìm. Đom đóm đã bay ra, mùi đồng lúa mùi ven sông có những vạt khoai mon tanh tanh dễ chịu thế. Chỉ một lần tôi đến ngôi chùa Cự Đà mà đến bây giờ tôi vẫn nhớ nó đẹp trầm mặc và uy nghi. Khi tôi và chị đến chùa thì trong chùa đèn nến sáng lắm. Ngôi nhà ngang đằng sau có nhẽ mươi người đàn bà nạ dòng nhưng đẹp cỡ chị trở lên đang pha nước nhai trầu. Các chị các bà nhìn tôi rõ kỹ còn tôi thì không dám nhìn ai . Tôi cảm giác họ đang đo đếm dáng đi thần sắc của tôi. Tôi vội quay trở ra. Ngoài sân, chùa loang lổ tối, nhìn vào chỉ thấy những pho tượng tướng quân phừng phừng khí thế và long đao bát xà mâu nghênh ngang đỏ chóe. Lúc ấy đang mùa vải. Có tiếng tu hú kêu ngoài sông Nhuệ. Tôi gọi chị, nói tôi về. 
Chị ra đứng áp vào tôi. Nghe ngan ngát mùi nước hoa lẫn mùi lá bưởi bồ kết. Nghe thấy cả trống ngực chị thình thịch dịu dàng. Nếu chú ở lại tôi bố trí ngủ. mai thụ lễ rồi mình về. Nếu về luôn thì …thôi tiền đây chị trả trước chiều mai chú đón chị. 
Tôi kẽo kẹt ra về có hai mươi đồng trong túi lại có mấy hoa quả chị gói cho mang về cho con. Hà nội ngày ấy ít xe máy ô tô nên chả lo tắc đường. Chỉ sợ tối , sợ mấy chú trấn lột. Mà trấn lột tôi cũng chả sợ. Có cái khỉ gì mà sợ.

Chả biết đứa nào nó nhìn thấy tôi đi vào chùa Cự Đà đêm hôm ấy mà hai hôm sau ông Giám đốc XN kiêm bí thư chi bộ gọi tôi lên họp chi bộ. Nội dung họp là kiểm thảo quan điểm mê tín dị đoan của đảng viên cán bộ chủ chốt. Người bị kiểm điểm là tôi. Thế là tôi bị phê bình nghiêm khắc. Rất nhiều ý kiến sỉ vả. Nhất là con mẹ trưởng phòng tài vụ năm ấy cũng chỉ hơn tôi 2 tuổi. Tất nhiên là tôi không cãi, tôi nhận khuyết điểm. Tôi nói tôi đưa bà chị đi lễ chùa. Thế thôi. Thế là cái hợp đồng đèo chị đi chợ phe phảy đứt phựt. Tội này chi bộ mà biết còn to nặng hơn đi chùa. Chị ấy buồn và lại đi xích lô đi tàu điện ra chợ. Tôi cũng buồn vì mất khỏan thu nhập chính đáng . Cũng may sau đận ấy con trai chị bị thương ở biên giới ra quân về lại theo nghề chị buôn vải dưới chợ Bắc Qua. Chị cũng gần tám mươi tuổi nhà giàu phết và vẫn đi chùa. 
Hơn ba mươi năm sau tôi mới biết người nhìn thấy tôi vào chùa Cự Đà năm ấy chính là Trưởng phòng Tài vụ xí nghiệp. Chị ta cũng đi chùa và ngồi trong đám nạ dòng dưới nhà ngang đêm ấy.

Hè 2017

Monday, June 12, 2017

MƯA RỒI


Hà nội đã mưa rồi em ơi
Chẳng có ếch kêu chỉ con người la hét
Anh vội bung cánh cửa thường chật hẹp
Lồng ngực lép như anh cũng thấy phập phồng


Ở nơi em có mưa hay không
Đài bảo đêm nay tố lốc
Lũ sông Thao sông Lô ặm è khó nhọc
Ngô héo rồi lại mát triền đê

Mưa thế này bổ mít mà ăn đi
Mấy hôm nắng dấu ngoài vườn sợ đau đầu ngột ngạt
Đêm nay rang vài hạt lạc
Cuốc lủi làng Vân, ngồi nhớ em

6/6/2017

Tháng sáu Cheo reo



Tháng sáu Cheo reo
Đi quá nửa đoạn đường tháng sáu
Mùa hè trễ ngực áo em
Có tiếng lợn kêu dưới sàn
Em gái Gia rai cõng nước về cuộc nhậu

Tháng sáu mùa hè tháng sáu mùa mưa
Mùa chả làm buồn em được nữa
Biết thích con trai là thích rượu
Uống như chúng em dìu mặt trời vào đêm.

Nắng bốc khói đá Tây nguyên
Váy em cuốn mùi khói thuốc
Váy gái Giarai cuốn theo dòng suối
Kệ cái nắng . Kệ nó thôi

Ta đi chưa hết tháng sáu em ơi
Lưng trần nương nâu gái một con như mật
Chiều về xuống khỏi rừng là phố
Ngã tư này nhìn đợi ngã tư kia.

Sunday, June 4, 2017

LÊN VĨNH YÊN VỚI BẠN LÍNH


Nóng chảy mỡ mặt đường. Hà Nội hệt như cái chum không nước phơi ngoài trời nắng. Ba thằng chúng tôi hâm hấp kéo nhau đi chơi. Nhiều năm nay cứ điện thoại í a í ới, gặp nhau ở mit tinh ở quán bia chứ đến nhà nhau mấy đâu. Nay đi lên Vĩnh Phúc thăm nhau thật lạ. Lính mà. Ngồi trên xe, thằng Sỹ bảo, thử thách tình đồng đội cái xem sao. Ngày đẹp trời, ngày mát mẻ, ngày lễ lạt thăm nhau thì thường quá. Mưa gió chết cò ,nắng lè lưỡi chó mà đội trời đến với nhau mới là lính. Mình ngồi im nghe nó nói cũng có lí. 
Đến Dốc Láp vợ chồng nhà đại tá Cao Phương Giang đã ngồi chờ. Nhà nó to và nhiều sách. Hai vợ chồng ở nhà còn đứa lớn đi làm dưới Hà Nội, đứa nhỏ thi vào cấp 3. Nó bảo đêm qua nghe các anh lên, 2 vợ chồng chạy từ Yên Bái về. Nó xách ra ba túi mỗi túi cân chè Bát Tiên- sản phẩm YB, bảo " các bác mang về mà uống cho thấy hương vị quê hương mạn ngược của em". Biết hôm nay nhà Giang có khách. Chúng tôi bảo Giang, mày cứ ở nhà tiếp khách chúng tao sang nhà thằng Nguyễn Vy Hợi kéo nó đi nhậu. Ngồi ở đâu sẽ gọi mày. 
Nhà Hợi cách đó mươi phút. Vắng vẻ. Nhà xây kiểu quê đã lâu. Hai cây soài gộc và chuồng gà dưới gốc soài. Hợi lom lom pha nước bê rổ soài ra gọt. Tôi nhìn lên gian giữa, một dẫy huân chương Chiến Công. Bằng AHLLVT xếp hàng ngang như hàng tiểu đội. Tường trống trơn mốc thếch. Hai cây ghi ta vài cây sáo trúc dựa một đống trên bàn. Ngồi ăn soài nhà nó, búng vào dây ghi ta đánh phừng một cái rõ to. Âm thanh rè rè buồn. Nhìn nó lom hom bỗng thấy nhớ rát lòng cái ngày 18/3/1975. Khi lực lượng của ta vẫn còn bươn bải chèo núi phía sau, thậm chí cả tiểu đoàn 8 vẫn lê lết trên đường từ Thuần Mẫn chạy lên Cheo Reo thì c9 d9 của Hợi đã tới cầu sông Bờ Cheo Reo. Chúng nó không kịp đào hầm đánh ngay xe tăng. Tiểu đội trưởng Hợi bắn b40 quần quật trong cơn nắng khát. Chúng nó múc nước sông uống ừng ực rồi lao vào xe tăng. Cả ngày hôm ấy Hợi bắn cháy 6 xe tăng 1 xe thiết giáp, diệt 20 địch, bắt sống 6 xe thiết giáp . Rồi nó hướng dẫn tân binh của tiểu đội mình lần đầu ra trận cũng bắn cháy 2 xe tăng. 
Hôm ấy C9 của nó những dũng sĩ nổi lên cùng Hợi là Sèn Vạn Vần, Hà Hồng Muôn , cả thiếu úy Khiêm người Quảng Bình cũng bắn cháy 2 xe tăng. Chả biết bây giờ thằng Muôn thằng Khiêm còn sống ở đâu, Chỉ biết thằng Vần giờ bệnh khớp nặng đi dò dẫm ở tận Xín Mần xa tít tắp.
Rủ Hợi đi uống rượu. Nó buồn buồn. Tao đang đợi con cháu trên Phú Thọ xuống để đưa nó vào viện. Khổ thân cháu ở quê nghèo khó bệnh tật giữa lúc mùa màng. Chúng mày đi đi. Uống hộ tao vài li. Nó xách một túi vài chục quả soài lên xe chúng tôi rồi đi vào nhà. Trưa nắng. Ve kêu ri rí trên vòm lá nghe đến mệt nhọc. Cái áo may ô nước dưa của nó phấp phới vẫy tay rồi lại quay ra vẫy nữa. 
Bốn mươi lăm năm kể từ ngày cởi áo sinh viên mặc áo lính. Chúng tồi lại ngồi bên nhau cố không có vẻ lụ khụ, kì thực thằng nào cũng chỉ vài ba năm nữa là bẩy mươi tuổi. Chả thằng nào làm cán bộ nữa tất cả là dân. Thấy yêu nhau nhẹ tênh. Thấy chiến tranh như một bộ phim hài hước đã hết từ lâu, thấy cái tình đồng đội nó vừa nhẹ vừa nặng Thấy xót xa những đứa không về và chợt nhớ rằng ta đang ở giữa chừng các cuộc chống tham nhũng mà giật mình tưởng như mình đang ở một quốc gia nào khác. Cái ngày yêu hăm hở áo lính và đời lính tổ quốc của mình vút qua trong nắng.
Hợi ơi, Giang, Hoan, Sỹ ơi! chả có gì thiêng liêng đến không tưởng cả đâu. Chúng mình yêu nhau thế này cũng là thiêng liêng lắm rồi.

Chiều nóng 41 độ 3/6/2017