Wednesday, November 9, 2016

Dã Quì


Tướng người quê nhưng ở Hà Nội. Con Tướng chả đứa nào thích cái tên quê mẹ có “Quốc ca” dô tá dô tà hay quê cha hát xoan ê a. Con Tướng sinh ra ở quê nhưng bắt đầu lê la học nói là ở Thủ đô. Chả đứa nào nói dấu ngã thành dấu hỏi như mẹ mà cũng chả đứa nào gọi cụ già là bà bủ như bố. 

Thời gian trôi như chó chạy. Tướng cũng về hưu. Về hưu là hiền như con heo. Họ bảo con hổ bẻ gẫy hết nanh vuốt thì ra con heo bự mà thôi. Sớm ra tối vào tướng ông tướng bà đi bộ nom hiền và yếm thế hơn cả chị đẩy xe rác ven hồ. Tướng đọc báo thằng Tổng này tham ô thằng cán bộ trung ương kia tham nhũng mà tức. Tức cũng đến thế, ngu thì lao vào mà phấn đấu mà đi đầu mà liêm khiết. 
Nhà Tướng vài trăm mét đất mua từ hồi Tướng về Thủ đô làm cán bộ cục. Chiến tranh vừa bịt được đằng này nó lại phịt ra đằng kia. Tướng buồn lắm.
Bao nhiêu mồ mả đồng đội chưa tìm ra thì lại chôn tiếp bao nhiêu lứa lính tuổi con mình lên đó. Rừng xanh núi đỏ hang sâu suối nhỏ đâu đâu cũng có xương cốt lính mình. Cây xanh hoa trắng hoa đỏ hoa vàng, nơi nào cũng là máu chiến binh. Tướng nghĩ thế nên một ngày kia khi trở lại Tây Nguyên, Tướng bứng cả một lùm hoa Dã Quì lên xe quân sự mang về trồng ở vườn nhà. Cả nhà Tướng thích lắm vì lần đầu tiên họ thấy loài hoa này. Hoa to như cái bát con, vàng rỡ ràng vào mùa đông rồi lụi vào mùa xuân. Chỉ một hai năm cả nhà Tướng nhận ra điều chéo ngoe từ cái bụi hoa Dã Quì. Ai đời mùa xuân người ta cần hoa thì nó toàn lá. Mà lá khô giống này nó nhiều thế. Đen sỉn, rụng đầy đất. Lá tươi non thì hôi nhanh nhách cứ như thể đem làm phân vi sinh được. Vợ Tướng con Tướng phàn nàn. Tướng nuốt nước bọt ực cái và long lanh mắt nhìn cả nhà. Cả nhà im bặt. 
Một ngày kia Tướng đi đâu về buồn bực. Trong bữa ăn Tướng bảo, có ngân sách rót xuống là họ đập ngay nghĩa trang cũ cải tạo nâng cấp lên nghĩa trang mới. Đi qua nhìn bia mộ còn nguyên tên liệt sĩ lăn lóc đất bùn mà nghẹn lòng. Vợ con Tướng bảo, ồi dào đập đi xây mới mát mẻ vong hồn hơn còn gì mà kêu ca. Tướng gắt, đập thì đập nhưng phải hóa tan hết bia mộ tên tuổi vôi vữa rồi trộn vào mà làm bê tông rải nền cho nghĩa trang mới thì có tốt không? Ai lại vứt cả bia cả tên tuổi người ta ra bùn đất như phế thải? Làm như thế tội lắm. Phải làm sao để người đời hiểu các anh ấy hóa thân vào đất đai để cây cỏ tốt tươi. Con Tướng cười. Bố ơi, vứt bỏ cái cũ, vứt hết để xây cái mới. Nhiệm kì sau có ngân sách là họ lại đập tiếp và làm mới tiếp. Tướng ngồi im lặng trước bàn ăn giống như một cuộc biểu quyết đầy thức ăn mà Tướng là thiểu số.


Tướng mất rồi. Bụi hoa Dã Quì ở nhà Tướng cũng lụi rất nhanh. May mà vợ Tướng còn kịp nhớ lời người xưa, lúc sống ông ấy thích cái gì thì lúc chết cúng cho ông cái đó. Bà vợ Tướng bảo con cái đánh một nhánh Dã Quì trồng bên mộ ông. Dã Quì lớn vi vu và hoa rỡ ràng vàng thắm. Những ngày 22/12 hàng năm hoa càng rộ lên lung lay gió như vừa muốn nói lại vừa muốn khóc.

10/11/2016

No comments:

Post a Comment