Sunday, February 12, 2017

Một cái tết ở kiềng NHÀ LÁ.


Tết năm ấy im tiếng súng. Trời cứ xanh tít thật cao. Ấy vậy mà thi thoảng nhìn thấy những vệt khói xếp hàng ba trắng như sợi dây thừng trên giời bay về phía tây rồi hồi lâu lại thấy nó bay từ tây sang đông. Tết nhập nhòe nắng ngoài nương lúa đã tuốt xong chỉ còn những là mướp là bí sót lại những quả cuối mùa con queo nằm vụị dưới gốc rạ khô cong cóc.
Năm ấy tôi buồn lắm. Tôi ở lại những ngày tết ở E bộ. Chả biết ở đại đội tôi bạn bè đang làm gì. Bọn thằng Hoan đang ở tận chốt mắt ngỗng phía bắc đồn Tầm hay đã lên ngọn Chư Ga ra rồi. Tháng trước thằng Tuyên thằng Trung Ninh Bình thằng Lương Lợi đã bị rồi. THằng Trung thủng lòi ruột úp cái bát vào khiêng nửa ngày ra đến phẫu chả biết còn sống không? Còn hai thằng kia thì chôn ở bắc đường 19. Lính ta hi sinh thì nhiều nhưng mấy thằng đó cùng đại đội mình nên mình nhớ và cứ ray rả những câu nói chúng nó bên tai mình. 
Nắng ròn rã cả tiếng ve kêu. Tết mà nghe ve kêu thì thật là buồn. Đêm se se lạnh và ngày thì nắng, nắng buông thì thùng tiếng đại bác của địch từ phía đông. NHững vạt đồi chập chùng hoa xấu hổ tím như cai khuy áo chạy ngút mắt, những hầm chốt của quân ta dưới những lùm hoa xấu hổ bê bết đất đỏ, những vạt rừng hoa dã quì le lói. 
Cán bộ ở sở chỉ huy đi xuống các đơn vị hết cả chỉ còn trợ lí le ve và nửa quân sô ở nhà. Trung đoàn trưởng xuống D7 chốt làng Dịt còn dặn trưởng ban 5, cố mà đun bánh trưng cho mỗi người nửa cái nhé….Lão trưởng ban 5 nguyên là chủ nhiệm HTX ở Thái Bình rất có dáng cơm áo gạo tiền dạ vâng ạ thủ trưởng cứ yên tâm, tôi đã có đủ thực phảm tết rồi ạ.
Trung đoàn trưởng đi rồi trưởng ban 5 quay lại, dào ôi! Tết có gì đâu hả thủ trưởng ôi. Lão đi xuống suối ngó vào bếp E bộ hỏi, dưa tàu bay chua chưa ? mang ra thái nhỏ nhé trộn mắm kem với mì chính nhá! Lão Tịch quản lí chạy trong kho ra Vâng vâng, chua rồi vàng như rơm anh ạ.
Sở chỉ huy ở kiềng Nhà Lá vắng như ngày tác chiến. Không tác chiến cũng buồn buồn, mà tác chiến cũng lại buồn hơn. Ve kêu rối tinh rối mù mà dưới đất lính ta thì thèm ăn vì đói , thèm ăn vì tết đến. Ban 2 chèo qua một con suối là sang ban 5 rồi từ ban 5 đi xuống bếp E bộ. Tôi xách chùm ba cái gô đi lấy cơm. Ngang qua nhà y tá thấy thằng Quyết thằng Lý ngồi dưới gốc cây Kơ Nia gọi. Làm đéo gì đã có cơm mà đi sớm thế! Vào đây đã mày ơi. Tôi ngồi xuống rễ cây cổ thụ chềnh chàng nhìn con lợn đi ủn ỉn miệng hầm. Có tiếng pháo rú e e rồi oành oành phía ngoài Chư Bồ. Con lợn chạy tọt vào hầm rồi lại chui ra ủn ỉn. Thằng Quyết y tá nghiêm trang tuyên bố. Này, tao đố thằng nào phi dao găm trúng con lợn này tao mất một điếu thuốc miên. Tôi lắc đầu. Tao không có thuốc mà thách với mày. Thằng Quyết bĩu mồm, bọn ban 2 cố đỉn lắm. Con lợn ủn ỉn đi đi lại lại dường như nó sợ pháo nên cứ quanh quẩn cạnh hầm trú ẩn, cái đuôi lúc nào cũng chăm chỉ ngoay ngoáy. 
Thằng Lý là Y sĩ người Hà Tây vào hầm lấy ra con dao găm Liên xô rồi nói. Con lợn này của chính ủy MỸ. Lợn giống là do hội phụ nữ huyện 5 tặng đấy nhá. Rồi nó bặm môi, nào xem lợn của chính ủy khác lợn của lính thế nào. Thằng Quyết cười he he. Mày phi dao găm chuôi dao toàn đi trước mà cũng đòi phi à? 
Vừa lúc thằng Lý tay ném miệng hô này này. Con lơn éc éc khuỵp xuống. Ôi thôi con dao găm ngập già nửa lưỡi dao vào bụng lợn. Nó hộc hộc rồi đeo cả con dao găm chạy về cửa hầm Chính ủy Đinh Thế Mỹ thì gục xuống. Cũng lúc ấy cách 5 chục mét với hầm quân y nơi chúng tôi đứng có tiếng thằng Dưỡng công vụ kêu toáng lên ối giồi ôi thằng nào đâm chết lợn rồi.
Thằng Quyết cười cười mặt trắng tái tái. Biết đéo thằng nào mà sợ. Thằng Lý lắp bắp… đ mẹ nó đeo cả dao găm chay về. Chết mẹ tao rồi, chuôi dao tao khắc Trần Văn Lý quân y 64. Ba chúng tôi ngẩn ra. Tiếng ve bỗng bùng lên sốt ruột sốt gan. 
Chiều ấy chính ủy từ làng Dịt về. Thằng Dưỡng công vụ đưa cho ông con dao găm mang tên thằng y sĩ tên Lý. Ông hỏi lợn đâu. Thằng công vụ người Phù ninh bảo em cắt tiết cạo lông rồi để dưới hầm. Ông bảo gọi trưởng ban 5 lên mổ ăn tết luôn. Nhớ mang xuống chỉ huy 3 tiểu đoàn 3 kí nhé. Ôi dào lính nào mà chả nghịch như lính nào. Ông quay vào hầm nghe điện thoại . Ngoài sân thằng quân y sĩ tên Lý đứng đợi đến mười lăm phút. Ve Tây Nguyên kêu rối rít thằng Lý cũng rối tinh rối mù gan ruột , muỗi đốt dưới chân không dám đập. Hồi lâu ông Chính ủy quay ra thấy thằng Lý méo xệch lí nhí. Em xin chịu kỉ luật ạ. Ông cầm con dao găm đưa cho nó rồi bảo, chữ khắc cũng đẹp phết đấy! 
Ông bảo về đi. Hôm nay là ba mươi tết. Ngoài quê chắc là bố mẹ đang nhớ các cậu lắm đấy. Rồi ông cười. Tết có thịt lợn chính ủy nhưng công lao là của cậu đấy Lý ạ.
Tết năm ấy chúng tôi ăn dưa rau tàu bay chua với thịt lợn luộc. Con lợn mới được ba mươi kí ngon ơi là ngon 
( ai không tin có thể hỏi anh Lý sống ở quê vợ thị trấn Quỳnh Côi Thái Bình )
5/2/2017

No comments:

Post a Comment