Sunday, October 9, 2016

Quê hương ở trên phây búc


Chú em trai tôi năm nay ngoài năm mươi kể.
Khoảng những năm chín mươi gì đó chú đi dậy một lớp bồi dưỡng cho công an tỉnh biên giới. Lúc ấy đi lại khó khăn, viễn thông manh nha nên việc liên lạc về nhà cũng vất vả. Một hôm chú ra Bưu điện tỉnh Cao Bằng gọi điện về quê. Lúc ấy gọi điện trong ca bin và người nhân viên bưu điện phải quay số cho khách hàng. Hỏi, anh gọi về đâu? Về xã ĐH huyện Hạ Hòa Phú thọ. Cô nhân viên ( theo em tôi kể) rất xinh giật mình đánh thót. Gọi về xã để nhắn cho bố mẹ là con đang ở biên giới xong xuôi chú em trả tiền. Cô nhân viên BĐ hỏi anh ơi anh ở ĐH anh con nhà ai. Em cũng ở ĐH đây . Thế rồi nhận ra nhau , chồng cô ấy đến công an tỉnh đón người làng về nhà mời cơm.
Chuyện đã ba chục năm, biên giới xa mù với chú em tôi. Kỉ niệm là những chuyến xe cực khổ với màn sương mờ và chuyện người con gái cùng quê lấy chồng người Tày tít hút ngoài biên thùy hàng chục năm mới về thăm quê một lần.

Bây giờ có phây. Tôi viết Chuyện Làng, chuyện lính chuyện yêu đương tình tang thủa còn trai trẻ. Có người thích có người không . Nhưng chuyện tôi viết toàn là chuyện thật không văn chương nên cũng dễ đọc nhưng khó “lai”. 
Một hôm có một người phây hình đại điện là một phụ nữ đẹp mặn mà kết bạn. Người này còm trong CHUYỆN LÀNG của tôi. Đại ý là đấy cũng là quê em. Thế rồi bạn phây ấy inbox cho tôi rằng em là con ông bà ấy ở xóm ấy. Chà bố mẹ bạn ấy thì tôi biết. Ngày xưa mẹ bạn ấy đóng vai hoàng hậu còn bố tôi đóng vai Vua trong những vở Cải lương ở quê những năm đầu 60. Ra thế. Người làng tôi chơi phây búc tứ tán mọi nơi. 
Bạn ấy kể, 
Em ở CB em về hưu rồi. Em đã có cháu và con em thành đạt chỉ hiềm nỗi xa quê biền biệt. Anh ơi gái xuất giá là mất quê. Từ ngày đi lấy chồng xa bố mẹ cứ là nước mắt, quê hương cứ như là chiêm bao mà thôi. Mấy hôm nay đọc được Chuyện Làng của anh thế là đêm nào em cũng thấy quê mình, thấy bao nhiêu là bạn bè thấy cả tiếng hát của bố mẹ em xa xưa thấy cả đàm nước đồng ngòi đầy tiếng cuốc kêu. Quê hương cứ hiện lên trong Phây Búc . Quê hương rất xa nay rất gần ….Chưa bao giờ em thấy quê hương gần đến thế. Anh có lên Trùng Khánh không anh? Mùa này đang hạt Dẻ đấy. Những người bạn anh kể ở CB này em đều biết họ cũng nghi hưu cả rồi. Anh viết nữa về quê mình đi anh nhé. Chả cần viết oai làm gì, quê mình thì có oai oách gì đâu, quê mình chỉ thanh bình và yêu thương nhau là tốt lắm rồi anh nhỉ.

Ra là các nhà văn nhà báo cũng chỉ mong là mình có thành công trong tác phẩm. Anh nghệ sĩ nào mà chả thích có nhiều “phan”. “ Phan” càng cuồng càng tốt, càng đánh bóng cho tên người viết. Mình chả phải người nhà Văn chương. Viết phây búc cho vui tuổi già mà làm vui được cho người đàn bà lấy chồng tận ngoài biên ải. Làm cho người phụ nữ ấy thấy quê hương gần lại, thấy yêu đời thấy chăm đọc hơn. Tôi cũng vui quá đi chứ. Tôi vui nhất là người đàn bà ngoài biên thùy ấy nói rằng
- Quê hương ở trên phây búc anh ạ 
- Ừ phải. tôi bảo
- Quê của em cũng là của anh em nhỉ


10/10/2016

No comments:

Post a Comment