Monday, October 3, 2016

Người khách hàng lập dị

Chừng năm 1997, lúc ấy tôi làm quản đốc một xưởng vừa sản xuất vừa kinh doanh mua bán hàng phế liệu kim khí. Thời gian ấy, những năm 90 ai cũng khổ cũng phải làm cả những việc không phải nghề hay sở thích của mình. Một lần tôi có một ông khách tóc dài và gầy cao lêu nghêu cặp mắt sáng khác thường. Tôi không nhớ rõ anh ấy đến giới thiệu cho tôi một điểm phế liệu sắt thép gì đó. Lan man từ chuyện hàng họ sang văn thơ lúc nào không hay. Ông khách nói chuyện với tôi rất lâu và quên mất chuyện sắt thép lúc đầu. Cuối giờ chiều anh ấy mời tôi về nhà. Thấy cũng tiện đường tôi nhận lời. Nhà anh trong đê Tô Hoàng. Căn nhà cũng khác thường. Nhà sàn trống tênh và rất nhiều đồ dân tộc đồ nước ngoài treo lơ lửng trên cột trên lan can cầu thang. Mọi thứ trang bầy nhà anh khó hiểu , lạ lẫm . Anh ấy nói say sưa về dịch thơ từ tiếng Anh. Anh đọc thơ tuyệt vời nhất là đọc thơ tiếng Anh. Rồi anh ấy tặng tôi cuốn sách mỏng dịch thơ tiếng Anh ấy . Tôi nhìn trên bìa thấy tên Đắc Lê , Giật mình. Ra là người dịch “ Hoa dai” và “ hãy để ngày ấy lụi tàn “ .
Anh sống giản dị đến mức khó tin …. Tôi kém tiếng Anh nên quan tâm đến phần văn học trong bản dịch của anh ấy. Tự thấy mình không phải là tầm của anh và lúc ấy mình là anh buôn phế liệu nên không dám mở miệng nói đến văn chương . 
Hai mươi năm nay không biết anh ở đâu. Hôm nay đọc lại cuốn sách của anh lại thấy nhớ anh. Không biết anh có khỏe không. CHúc anh luôn khỏe và sáng tạo nhiều cho đời

Toi trích một đoạn thơ mà anh Đắc Lê dịch trong bài 

A woman’s looks

A woman ‘s looks
Are barbed hooks
That catch by art
The strongest he art
When yet they spend no breath

But let them speak
And sighing break
Forth into tears
Their words are spears
That wound our souls to death….
Anh Đắc Lê dịch đoạn này như sau
Ánh mắt của đàn bà
Là lưỡi câu có ngạnh
Câu được thật tài ba
Trái tim đầy sức mạnh

Còn khi nói thành lời
thở dài thành lệ rơi
Lời nói của ánh mắt
Là lưỡi gươm đấy chứ
Làm cho ta bị thương
Những vết thương chí tử.

1/10/2016

Cuốn sách Đắc Lê tặng tôi

No comments:

Post a Comment