Friday, November 17, 2017

THÀNH PHỐ NHIỀU MĂNG ĐẮNG.


Nắng đầu đông thơm như mật, sương không muốn tan trên rừng quế rừng vầu, quảng trường nơi ngày xưa chúng tôi đợi xe về xuôi vào đại học, bạn gái ở nơi nào có về kịp không?
Có những ông già ở rất xa ngó nghiêng lấp ló, mặt trời lên từ phía trường cũ Thanh Hùng, Tiếng còi xe giật thót cả mình, cười hớ hớ ở chỗ có nhiều cây sấu như cổ thụ. Có chiếc xe giường nằm xuôi Mỹ Đình chú lơ xe thò cổ, mấy bác già kia có đi không?
Có một bà già cười móm cả răng, khúc khích ở chỗ ngày xưa bịn rịn, rồi ngấn ngấn đi tìm con suối soi hình trao nhau cái khăn mùi xoa thèn thẹn, bạn về xuôi đừng quên bọn chúng mình, bạn đừng quên mùa măng đắng quê mình, bỗng vỡ òa tiếng cao xạ bắn tàu bay Mĩ
Có một cái đền rất hoang ngày xưa mà bây giờ có tấm biển đề rất rõ. Có một ông già rất chi là lọ mọ tìm về nơi đèn đóm một mùa thi, bài vở tàn đêm nát nhau sợ ma, bạn ôm chầm nhau chạy trong rừng tối. Ông già ấy từ miền nam về mà vẫn nhớ mùi tóc rối, nơi ngày thi hết cấp để xa nhau.
Cây sâu già ở đâu? cây cầu soi gương ở đâu? Hoa mua núi tím ở bài thi biền biệt. Có người đứng ở chân rừng vầu khản gọi người vác súng đi xa tít , có người ra ga đêm lạnh sông Hồng đón chuyến tàu về ăn tết, mùa măng đắng quê mình ngai ngái áo hôn nhau.
THị xã lên đèn hóa ra Thành phố, rừng nứa rừng tre thành những tên đường, có một chuyến xe từ Hà nôi lên, đứng ở dốc Nam Cường ngẩn ngơ đi tìm sân trường cũ. Có một ông già nắm tay bà già buồn khôn tả, hỏi nhau cái hồ Nguyễn Thái Học ở đâu? một dải mây trắng qua đầu, mây vẫn bay như hồi xưa cũ
Nắng đầu đông nắng quê mình thơm thế? đi tìm nhau chân lẫm chẫm qua đường. Có một bà già ở tận Sài gòn ôm một ông già về hưu Yên bái. ước gì mùa măng trở lại, em nướng cả chiều Yên bái vào đêm, em lật cả những vùi lấp bề bộn lãng quên, em sẽ moi lên dòng suối. Dòng suối có tên trường năm mươi năm quên lãng..
NHững là cờ với hoa những là liên hoan bên bờ sông chiều tím, những tà áo rất chi lạ lẫm với chúng mình. Có một người tay bóp tay mình nhìn xuống chân ông bạn già đi giày rất đẹp, rồi òa khóc, khóc một thời người yêu tôi không có dép, anh ấy đi mãi mãi chả trở về.
Bài học làm người ở những măng tre, rừng mọc lên lớp lớp mùa măng đắng, rừng cứ như thể cội nguồn họ mạc những đứa con Yên bái ở đâu về. Dẫu tướng sĩ nông thương vẫn chỉ một bóng che là cái bóng của rừng của một vùng thành phố, THành phố chỉ là những tên cây số . Những con số xếp hàng đi mãi tới tương lai. Ơi những người nửa thể kỉ bạn của tôi, nhà các bạn ở cây số mấy? Tìm về đây với trường xưa yêu dấu rồi tôi đi tìm lại nhà người yêu ở dưới cánh rừng vầu.
Yên Bái 13/11/2017

No comments:

Post a Comment