Friday, November 17, 2017

Laị một mùa hoa Dã quì




Trở lại Kon tum sau 44 năm tất cả chúng tôi đã già. Tất cả những dấu xưa không còn nữa chỉ có cái nắng cái gió thì vẫn như xưa. Chỉ có màu vàng của hoa Dã quì thì vẫn vàng. Vàng đến rưng rưng cả chiều Tây nguyên. 
Xe dừng lại ở Rờ kơi. Con suối nay yên bình trong nắng. Chúng tôi để lại các bà vợ đi theo ở đây, còn những ông chồng lính cũ 320 thì lên xe đi tiếp. Từ đây chú lái xe còn trẻ không được cầm lái. LÍnh già “Hải bọ” cười hơ hơ, đây mới là việc của lính vận tải 25, mời các chú “ cố đỉn ‘lên ba lô. Qua suối, chạy chừng 2 km lại lội con suối nước bùn rồi lên nương. Nắng hắt từ phía Chư Mom Ray nóng cả lưng. Đất đỏ ngầu bụi, lên cái nương có cây kow nia cô đơn lại vẫn thấy cái lều nương và một người đàn bà cho con bú trên nương. Càng lên cao đỉnh 1015 càng thấy bàng bạc. Mùa mưa làm những con đường lên núi sẻ thành nhiều cái rãnh sâu cả mét. Xe căn tránh những cái vạch phân thủy nặng nề lật xật. Chúng tôi ngồi trên xe căng cứng đầu óc. Chỉ một cú xa bánh xuống rãnh con xe nặng hơn hai tấn này sẽ thành buồng ngủ của chúng tôi đêm nay trên Ngọc Rinh Rua. Tôi bấm Nguyễn Duy Việt, xuống xe đi bộ ông ạ. Việt cười tươi. Chúng tôi xuống, chui qua những vòm cây đót bông khô trắng vạch những cành le chùm xuống đường. Xe còn lại Hải và Thế Tân sư trưởng 320 ì ạch leo lên. Đến bình độ 500 , Tân xuống nốt chỉ còn Hải quyết tâm cho con Langcruse 4.5 dốc ngược chui rúc qua những cành cây lên tiếp. Chỉ sợ xe lật, gọi Hải, Hải ơi thôi bỏ xe lại đi. Leo bộ. Hải ló cô ra cười, ăn thua gì ngày xưa. Tôi và Việt chụp ảnh con xe của Hải rồi kéo nhau leo dốc thở hí hóp. Đến bình độ 800 thì một cây gỗ chắn ngang đường to như cái nồi áp xuất. Hải bọ chửi, Mẹ cái loại cây chối tỉ. Đổ ra chỗ nào không đổ lại chắn ngang đường. 
Bỏ xe lại đó chúng tôi leo bộ tiếp chừng 500 mét. NHận thấy không thể lên bằng xe nữa cả mấy thằng đứng nhìn về Chu Mom ray dãy núi mờ như sương chìm vào nắng chiều. Việt bảo tôi, chả hiểu sao mà ngày xưa quân mình tiếp cận một đêm mà vào đến nơi nhỉ? Hải bọ mắt sáng lên khi chỉ tay về phía ngày xưa đã nằm trong bãi cỏ tranh bắn chặn bọn thám báo đang mò tìm kho A3 của quân mình. Hải la toáng lên, đó đó tôi đã nhìn thấy vị trí kho A3 rồi. Nguyên Sư trưởng Nguyễn Thế Tân đứng lặng le nhìn lên đỉnh 1015. Tân quay lại hỏi tôi, nhiều mỏm thế kia mỏm nào là sở chỉ huy của quân dù? Tôi chỉ cái mỏm tròn như cái bình vôi cao nhất đó. Tân lẩm bẩm, về mặt quân sự thì đây là căn cứ tuyệt vời chặn toàn bộ quân ta từ phía tây muốn tiến vào Dak To Tân Cảnh. 
Một đôi vợ chồng người Ê đê gùi sắn đi xuống. Ầy dà cái xe ô tô là không đi được đâu. Cái cán bộ đi về thôi , cái cán bộ không ngủ được trên Sạc li mà. Không có cái nước cái cơm đâu. 
CHúng tôi quay về, tôi và Nguyễn Duy Việt phải thỉnh thoảng nắm tay nhau những chôc xuống dốc quá. Có lúc túm ngọn cây rừng mà xuống. Con 4.5 sau một hồi xoay sở nát vài chục hốc mì cũng quay đầu lê xuống núi. Hoàng hôn buông sau ngonj Chư Mom ray. VIệt buồn buồn.
- không lên được đỉnh để mà cắm nén hương xuống mảnh đất mấy trăm đồng đội chết tháng tư năm ấy, buồn quá Luân ơi.
Bên cạnh tôi không phải là một ông chủ tịch tỉnh nữa. Nguyên si là một thằng lính đi tìm đồng đội. Năm 1974 Việt đã từng là một đại đội trưởng trong trận làng Siu. Đại đội của Việt đã tấn công diệt nhiều địch và thu một khẩu pháo 155 li kéo về cho Sư đoàn. Bây giờ khẩu pháo đó ở khu tưởng niệm Sư đoàn. Mọi người vẫn gọi khẩu pháo ông Việt. Bao năm chiến đấu , rồi bao năm lăn lộn với đời thường không lúc nào những người lính chúng tôi nguôi nhớ về đồng đội , nguôi nhớ về một thời chia nhau miếng sắn mà xuất kích một thời mà máu và sắn luộc trộn lẫn trong mùa hoa Dã quì vàng nức nở.
Việt gọi tôi, rồi chỉ sang vạt rừng phía cao điểm 1049
- Luân ơi hoa Quì đẹp thế mày nhỉ. 
Tôi nhìn theo tay Việt. Khoảng rừng vệt sáng vệt tối trong hoàng hôn le lói vàng. TRên dãy Ngọc Rinh rua này biết bao cái tên cao điểm mà gõ vào Google là ra ti tỉ bài viết về nó. Đó là Charlie, đó là Denta …và với chúng tôi đó là 1015, 1049 là phòng tuyến Pô Cô …
Nguyễn Duy Việt nói như nói một mình:
- Vậy là đã hơn bốn mươi mùa hoa mày nhỉ. 
Tôi lặng im bám vào tay Việt để tụt xuống dốc. Ừ phải mày ơi. THế mà những người bạn mình nằm lại đây chỉ có mỗi mùa hoa năm 1972 thôi. 
Lại một mùa hoa Dã quì nữa sau lần đi ấy. Tôi nghe điện thoại của bạn tôi, mày ơi sắp đến ngày chúng mình sẽ dựng bia trên 1015, trên Chư Bồ, Làng Siu rồi mày ạ. Tôi nghe thấy nhịp tim mình vui rộn rã. Lại nhớ cái hôm tôi và Nguyễn Duy Việt vừa leo núi vừa ước ao sẽ có ngày trở lại 1015 thăp nhang bên bia tưởng niệm đồng đội của mình.

No comments:

Post a Comment