Friday, November 2, 2018

MÙA ĐÔNG HỌC TRÒ

Năm ấy rét lắm. Tháng 12 là nhổ sắn HTX. Làng tôi có đến vài chục quả đồi toàn là sắn. Thu hoạch tập trung về kho HTX rồi chia cho các gia đình theo công điểm. Chỉ ba năm trước rừng gò quê tôi bạt ngạt những mây, song , tre nứa , và biết bao nhiêu là cây lấy gỗ. Nhóm 1 nhóm 2 cũng có , bét hạng là anh bồ đề ngút ngát cả rừng trong gò ngoài. Ấy thê mà bây giờ HTX triệt hạ hết rừng để trồng sắn trồng chè theo lệnh trên. Hồi ấy thấy người ta phá rừng đốt rừng cháy như tang tóc hỏa hoạn. Chim muông hươu cáo gà rừng chạy nhảy , bay loạn xạ. Chúng đưa đàn con dạt về tận xóm tôi. Mỗi lần đốt nương tàn lửa bay xa hàng cây số. Nứa , tre cây cối nổ đôm đốp nghe như một trận đánh nhau với kẻ địch sau này tôi ở chiến trường.
Học lớp 8 coi như đã lớn. Chả như lớp 8 bây giờ bố mẹ còn đưa đi đón về giục giã mặc áo quần, ăn này uống nọ. Ngày ấy bạn cùng lớp vô khối đứa nhập ngũ ra trận khi chưa kịp vào lớp 8 như chúng tôi. Gần hết kì 1, cô giáo chủ nhiệm tính phải làm lao động để có quĩ lớp, mua thêm bút sách và ủng hộ mấy bạn nghèo. Lớp trưởng Hoàng Đình Thưởng hiến kế. Đi chặt nứa bán cho Lâm Nghiệp Ngòi Sen. Gọi là Lâm Nghiệp Ngòi Sen bởi vì cái trạm ấy ở chỗ Ngòi Sen nơi bờ sông Hồng “biên giới” hai tỉnh Yên Bái Phú Thọ bây giờ. Cô Chủ nhiệm đắn đo rồi sau khi đi tiền trạm vào một địa phương tên Văn Lãng nhiều nứa. Lãnh đạo địa phương đồng ý giúp đỡ . Thế là lớp tôi 40 đứa học trò một sáng cuối tháng 11 năm 1966 lên đường. Sau 1 ngày chặt nứa đóng mảng về đến chỗ đắp phai đã là ngày thứ 2. Để mảng nứa đợi ở đó . Lớp lại học bình thường . Sang ngày thứ 2 Phai đầy nước . Các mảng nứa xếp hàng bổ phai là lao vun vút . Nghĩ lại , lũ học trò chúng tôi to gan thật. Cô chủ nhiệm do không biết độ nguy hiểm nên mới dám để trò đi mảng nứa xuống phai. Phía trước tôi mảng của con Thành Quì lao như điên. Nó chống mảng khéo lắm. Nhưng tóc nó dài và bất thần cuốn tóc vào cành tre thế là mảng của nó đâm sầm vào bờ quay ngang . Mảng nứa của tôi húc vào mảng của nó làm tôi ngã chúi xuống, đầu gối cắm vào đầu nứa máu lênh loáng. Lúc ấy các mảng sau vôi cám sào ùn lại . Mấy thằng lớn chạy lên đẩy mảng ùn ứ đi tiếp. Tôi bò lên bờ chân đầy máu. Đứa đi mảng sau cũng nhảy lên cởi cái khăn bông bay buộc cho mình. Vụ chèo mảng ra sông Hồng và đến trạm Lâm Nghiệp Ngòi Sen đến 10 giờ đêm hôm ấy mới kết thúc. 
Đêm ấy rét. Chúng nó đốt lửa trên bãi cát bờ sông. Bẻ mía thui ăn cho đỡ đói. NHững đứa học trò 14 , 15 tuổi nửa đêm mới về đến xóm trọ để ngày hôm sau lại đi học bình thường. Tôi giặt cái khăn bông bay của cô bạn rồi mang trả lại sau đấy hai hôm. Ngượng bỏ mẹ đi, chả nói cám ơn như bây giờ. Này tao giả cái khăn . Thế thôi, nghĩ lại nửa thế kỉ sau vẫn ân hận. Mà cũng chả thấy nó giận. Nó cầm cái khăn về. Mùa đông ấy tôi không thấy nó quàng khăn. Nhưng năm sau tôi lại thấy nó quàng. Tôi nhớ nó có cái ảnh con con khi chia tay các bạn hồi lớp 10 đi đại học nó tặng cho mấy thằng lớn lớn nó vẫn quàng cái khăn ấy. Còn mình hồi ấy bé tí teo, chả đứa con gái nào tặng cái gì.

Hơn năm mươi năm rồi . Nay có đường cao tốc Hà Nôi Lào Cai tôi về quê theo đường xuống IC 12 rồi đi dọc sông Hồng. Cái trạm Lâm Nghiệp Ngòi sen chỉ còn trong cổ tích. Một bãi ngô xanh mướt mát ra tận mép sông lúc nào cũng có gió thơm hăng hắc mùi cỏ mật và rau rền dại và rau sam rau sếu. Trong lòng nao nao nhớ chuyện xưa, lại nhớ các bạn cùng lớp cấp 3 biền biệt xa cách, nay thành ông bủ bà bủ nơi nào.
Tháng 12 sắp về , lại sương xuống và cái nắng mùa đông hanh hanh, những vết sẹo, vết thương chiến trường lại râm ran ngứa. Sau cái nhoi nhói buốt của vết sẹo ở chiên trường là những cái vết sẹo thời chăn trâu thời học trò nhâm nhẩm . Buồn buồn, tê tê, êm dịu.
Mùa đông 2018
22/10/2018

No comments:

Post a Comment