Thursday, August 27, 2015

BÀI THƠ THÁNG BẨY


Tháng bẩy chả phải của riêng ai
Mưa ngâu đến lại buồn cho nhân thế
Dù cứ nghĩ cứ nhủ lòng như thế
Tháng bẩy về lại khóc đồng đội tôi


Việc gì phải chọn một ngày để nhớ
Tình yêu thương chúng tôi gánh suốt đời
Đâu cứ phải một ngày cho liệt sĩ?
365 ngày để tủi những hồn ai? 


Thắp nén hương vẫn đang còn cháy dở
Hoa lấp lên hoa người vội vã xa về
Con trẻ sáng ngời khăn với áo
Chụp ảnh bên tượng đài hương khói chửa bay đi 


Chỉ có lính già khóc cho nhau lập cập
Ngực chói nóng gói thuốc cao huyết áp
Hồn người chết dìu chúng tôi đi suốt hàng ngang hàng dọc
Gọi nhau, gọi suốt đời này 


Còn bao nhiêu người chẳng có mộ nơi đây
Còn bao người suốt đời vùi trong khe núi
Còn bao người ngâm xương dưới đáy đại dương lạnh lùng và tăm tối
Tháng bẩy sao cứ phải của riêng ai?


Tháng bẩy là của tất cả chúng tôi
Của tất cả những người đã một thời cầm súng
Của tất cả cha ông ta từ thủa chưa có súng
Của sự thẹn thùng cho cái gọi lương tri


Sao cứ đến tháng này mới nhớ những người mẹ mất con
Tôi ao ước dù biết rằng không thể
Ngày một ngày rằm thắp hương tiên tổ
Có mồng một nào thắp hương cho người giữ nước đã hi sinh 


Sao cứ chọn năm chẵn mới tri ân
Chúng tôi hiến thân mình đâu chọn ngày chọn tháng
Chúng tôi vào trận chẳng kể gì sự sống
Chỉ chọn cho mình vì Tổ quốc hiến dâng


Chúng tôi không phải những linh hồn vạ vật lang thang
Rằm tháng bẩy đừng cúng chúng tôi bằng cháo lá đa và muối
Chúng tôi đội ngũ điệp trùng những người có tên có tuổi
Dù nghĩa trang bạn tôi chửa kịp về 


Rồi sẽ đến một thời ngày giỗ vọng rất xa
Thành ngày “tết’’ có rất nhiều hoa trắng
Có đất nước nào suốt trăm năm chiến tranh dai dẳng
Mà nhớ sự hi sinh chỉ có một ngày?

No comments:

Post a Comment