Saturday, August 1, 2015

NGƯỜI SỢ KIẾN

(Thân tặng bạn tôi Nguyễn Văn Lệ, sinh viên Toán SPVB, Thầy giáo cấp 3 Tuyên Quang (12/12/14)

Tôi đến cánh cổng nhà bạn tôi vẫn hé. Sân vắng teo. Mấy lồng chim treo trên cây lộc vừng vẫn choe chóe tiếng chào mào, tiếng chích chòe. Gọi không thấy ai thưa, tôi đẩy cửa vào. Cái vòi cao su nối dài tưới vườn nằm phệt giữa sân vẫn chảy nước re re. Bạn tôi ngồi bệt dưới lùm cây mẫu đơn hoa le lói đỏ, mắt nhìn trừng trừng vào bụi hoa. Tôi gọi:
- Này làm gì thế
Hắn ngước lên đờ đẫn rồi như giật mình:
- Tớ tưới cây… chao ôi kiến! sợ quá
Ha ha, thằng bạn vào sinh ra tử bao nhiêu lần với mấy tấm huân chương chiến công lại sợ kiến. Cái thằng bạn cùng quê những sắn cùng khoai, rau tập tàng bãi sông Lô, cả đời thân thuộc với chích chòe, kiến mối và giun dế lại sợ kiến.

- Này về già đổ đốn hay sao thế? Hay là làm quan chức lâu năm rồi bỗng sợ chính gốc gác bản thân mình thế hả ông bạn già? Bạn tôi phủi tay đứng dậy kéo cái dây ống nước khóa vòi lại rồi rón rén nhìn xuống xuống chân.
- Sao mà vườn nhà tớ hồi này nhiều kiến quá. Mai tớ sẽ phun thuốc. Phun cho nó chết, chết hết cái loại kiến hai gọng kìm quái ác này đi. Đúng là đồ…đồ …con kiến.
***
Vợ chồng bạn tôi cùng nghề, vợ về hưu năm trước, năm sau chồng cũng về. Một lần vào dịp 22/12 tụ họp đồng đội ở nhà Lộ, bạn bè mày tao rôm rả hồi ức tưng bừng. Cái lứa lính sinh viên nhập ngũ năm 1972 còn sót trở về tụ tập vẫn luôn mang vẻ lãng mạn chiến trường, khiến các bà vợ vui như tết. Thôi thì bao nhiêu tội của các dũng sĩ một thời, các bà mang ra làm đồ nhắm, khiến cuộc vui thêm cao trào. Bà Lan, vợ của Lộ, giáo viên sinh vật lại cùng ở tổ tự nhiên với chồng cười phơ phớ mỗi khi bạn bè nhắc đến chồng mình ôm cờ lao lên cửa mở. Tưởng nghề giáo mấy khi cọ sát nhau như ngạch kinh doanh thương trường, ấy thế mà cũng có lần cơm thiên hạ thủng nồi nhà mình. 

Chuyện kể của bà giáo Lan.
Trường THPT của hai vợ chồng có khoảnh đất làm vườn sinh vật cảnh giao cho tổ Tự nhiên lo thiết kế và xây dựng chăm sóc. Trường nào chả có một khu như thế, trường nào chả lo rèn rũa thể chất và sinh thái cho học trò. Bà Lan tối tối mở mạng xem thiết kế vườn cây, nghiên cứu cả phong thủy để đặt hòn non bộ và đặc biệt bà cho học sinh trồng nhiều loại cây thuốc nam trong vườn. Vườn sinh cảnh trở thành lá phổi của trường THPT, nằm giữa lòng thị xã. Ông Lộ gật gù, tốt. Bà Lan thấy chồng khen thì vui lắm. Vốn dĩ đàn bà càng nhiều tuổi càng thích khen giống hệt như trẻ nhỏ, bà lại càng bỏ công chăm sóc vườn sinh cảnh ngày càng tốt tươi, phong phú.
Để khắc phục hiện tượng khô hạn cằn cỗi cho cái vườn sinh cảnh này. Bà Lan có sáng kiến cho lấy đất phù sa bãi sông Lô về đổ vào vườn cây khiến cây cối rõ thật là xanh tươi. Nhưng từ khi đổ đất bãi sông vào thì vườn trường rất nhiều kiến. Cái loại kiến đen to hay sẻ rãnh ngoài bãi phù sa nhiều cây cỏ mật, khi bò cứ vênh vênh cái đít và lia lia cặp răng như gọng kìm nghênh nghênh leo chèo lên những cây hoa hướng dương, hoa hồng dây và trên những giàn thiên lí hay những lá cây Atisô mỡ màng. 
Ông Lộ là tổ trưởng tự nhiên gật gù nhìn thành quả của tổ viên mình ra chiều tự hào. Những lúc lên lớp xong ông chắp tay sau đít đứng ngoài nhìn vào gật gật cái đầu hói. Bà Lan ở trên lớp nhìn ra thấy chồng mình quanh quẩn ngoài vườn Sinh Cảnh cũng tủm tỉm cười. Bà cũng đang tự sướng. 
Năm sau ông Lộ lên làm hiệu trưởng. Ông chăm chú lo bao nhiêu là việc nhưng cũng rất quan tâm đến chuyên môn của vợ mình. Một ngày ông tổ chức tham quan giờ giảng dậy của môn sinh vật tại vườn trường. Trong khi thầy cô đang chăm chú nghe bà Lan giới thiệu về các loài hoa thường có ở trung du thì bất ngờ Hiệu trưởng Lộ lắp bắp, kiến kiến rồi ngồi bệt đít xuống đất. Tất cả thầy cô dự giờ hôm ấy bu lại quanh thầy hiệu trưởng nhìn ông mắt đờ dại nhìn tít đâu đâu. Bài giảng vẫn tiếp tục mà chả thấy ai hào hứng nữa khi hiệu trưởng Lộ đã rời khỏi khu vườn.
Cô giáo Lan giận lắm. Lấy nhau ba chục năm nay giờ bà mới biết chồng mình sợ kiến. Ừ sợ thì sợ, cũng giống như mấy cô giáo người Hà Nội lên vùng cao cô nào cũng sợ gián, sợ nhện. Các cô kêu the thé những khi có đông người chứ một mình cô thì chắc gì các cô đã sợ. Không sợ chuột, sợ gián sợ côn trùng, ai người ta tin cô là người Hà Nội. Đằng này ông lại sợ đúng vào lúc vợ ông đăng đàn. Mắt lại còn trắng dã, mồm lại lắp bắp, tay bắt chuồn chuồn… bà chỉ muốn chui xuống cái lỗ cống thoát nước ở góc vườn sinh cảnh, khỏi phải nhìn thấy cái bản mặt chồng mình lúc ấy.
Người ta gọi ông là Lộ Kiến từ ấy. Tất nhiên chưa bao giờ ông nghe thấy. Chỉ có bà Lan nghe thấy. Bà sôi máu, bà hứng chịu những nụ cười vừa hài hước vừa độ lượng nơi đồng nghiệp. Từ ấy cái vườn sinh cảnh thưa bước chân bà. Những cũng từ ấy cứ sau giờ làm việc, từ phòng hiệu trưởng ông Lộ lững thững xuống vườn trường. Ông đứng ngoài cái biển đề VƯỜN SINH CẢNH nhìn vào những lùm hoa những cây mẫu tươi xanh, mặt ông rười rười buồn.

Chúng tôi ngồi bên nhau. Ngoài vườn nắng treo lên ngang ngọn cây dâu da đất. Hai đứa tôi nghiện thuốc từ ngày ở chiến trường nhưng cứ phải ngó xem bà Lan ở đâu mới dám hút. Bà Lan xách cái làn đi chợ về toàn những là đậu phụ, mấy ngọn măng toàn những thứ người mỡ máu thích ưa thích. Bà Lan cũng ngồi xuống mấy cái đôn là những khúc gỗ cưa phẳng. Hai vợ chồng về hưu rồi ở với nhau cứ như đôi chim cu già. Con cái về thủ đô sinh sống cứ hai tháng mới về thăm bố mẹ. Còn bố mẹ thì hết băng tua lại cho dù cái băng cũ cót két lắm. Bạn già nhìn nhau cười với nhau theo kiểu thanh niên. 
Tôi ngó sang cô giáo Lan. Này ban nãy tôi vào nhà ông ấy đang sợ kiến đến nỗi tôi gọi không thưa. Bà Lan mặt bỗng thuỗn ra rồi nói:
-Anh à em cũng khổ về cái nỗi sợ kiến của anh ấy lắm. Sao mà anh ấy nớt thế!
Lộ bình thản đẩy chén nước sang cho tôi rồi nói.
-Hôm nay có ông là bạn lính đến tôi mới nói cho cả vợ tôi hiểu. Bao lâu nay tôi im tôi không hề nhắc lại câu chuyện ngày xưa về kiến. Bà nghe rồi hiểu cho chồng mình. Tôi chỉ kể lại với người từng chiến đấu với tôi mà thôi, tôi không tin là mọi người hiểu như bạn tôi đây.
*****
Lộ nhìn tôi:
-Ông nhớ ngày mình đánh Đồng Dù chứ?
-Nhớ nhớ lắm. 29/4/75.
Lộ tiếp, mười lăm lớp hàng rào dây thép gai mà giữa các lớp là những vạt cỏ tranh mìn gài dầy đặc. Ông biết cỏ tranh đất sốp thì có loại kiến gì chứ? Chúng tôi đào hầm ngay lớp ngoài cùng. Đào xuống đến đâu, kiến to như con mối chui ra hàng đàn. Rễ cỏ tranh trắng nõn mà cứng như gai bưởi lại thêm kiến. Vết xước chân của tôi ra tí máu mà kiến bu lại hàng chục con. Tôi vừa đào hầm vừa lấy lưỡi sẻng miết một cái lên bụng chân nghe kiến nổ lép bép. Mặc kệ, nó cứ leo lên vết máu của tôi. Loài kiến này thích máu ông ạ. Thằng Thèn người Mông vào trận lần đầu hỏi tôi: 
-Tiểu trưởng ơi, từ đây vào chỗ thằng địch bao nhiêu cây số nữa? Nghe nó nói Nữa thành Nứa mà buồn cười :
-Mày giết kiến ở chân hộ tao thì tao nói cho. Nói vậy thôi chứ tôi bảo, cứ yên tâm chạy một tí là vào đến chỗ địch tha hồ mà bắn.
Thằng Thèn mắt đăm đắm nhìn vào phía có những bóng đèn đỏ nhấp nháy trên ngọn tháp truyền tin. Nó lẩm bẩm, “đèn địn đẹp lắm lố.” Năm giờ sáng nổ súng. Bộc phá liên kết phát nổ làm tung 2 lớp hàng rào đầu tiên. Tôi lao lên đánh quả mìn DH10. Trung đội trưởng hô: mìn tăng đánh tiếp cho bộ binh lên. Thằng Thèn ôm quả mìn tăng lên. Thấy nó tái mặt nhìn tôi , tôi liền cắp AK vừa bắn vừa chạy bên cạnh nó. Tay nó khệ nệ ôm quả mìn,  miệng nó lắp bắp, tiểu trưởng ơi đừng bỏ em. Tôi quát đánh đi. Nó điểm hỏa rồi nhao về phía sau. Tôi lia AK về phía hỏa lực địch kiểu hú họa mắt nhìn thấy những luồng lửa DK, 12,7 li chát chúa về hướng lô cốt đầu cầu. Đạn nổ sầm sập tanh bành những bãi đất cỏ tranh dầy mìn. Thằng Thèn kêu:
-Tiểu trưởng ơi. Tôi mở mắt sau một quả pháo nổ gần thấy nó quẫy đạp trên cỏ, đầu nó có máu và bụng nó cũng có máu. Bộ binh lao lên nhảy vào hố mìn tăng, lại một quả mìn tăng nữa đánh lên hàng rào tiếp theo DK được điều lên bắn lô cốt đầu cầu. Đúng lúc ấy xe tăng địch bò ra cửa mở. Hỏa lực xe tăng địch ghìm đầu bộ binh ta khiến chúng tôi không ngóc lên được. Phía sau, xe tăng ta chồm lên qua cả những hàng rào đổ be bét. Tiếng nổ chát chúa như sét đánh. Xe tăng ta bốc cháy. Tôi bò lại ôm Thèn. Máu nó chảy tràn vào mắt, ,mắt nó nhìn lên giời. Tôi kêu lên : Giời ơi kiến, đ.m kiến. Loài kiến khốn nạn, loài kiến đáng ghét làm sao, chúng bò nhung nhúc cả trong lỗ tai thằng Thèn, nó ngoe nguẩy trong con mắt mở chừng chừng của bạn tôi, thằng em tôi nói tiếng kinh chưa sõi. Tôi nghe yếu ớt từ mồm Thèn:
-Tiểu trưởng ơi, kiến, kiến nó cắn em …
Tôi ngiến răng nhặt những con kiến trong mắt trong mũi trong lỗ tai thằng Thèn , tôi bóp vụn trong tay rít lên.
-Đồ khốn nạn.
Xe tăng ta lại chồm qua bộ binh, đằng sau là đại đội bạn đang lên , DK , 12,7, Cối 120 và pháo binh ta nã vào cửa mở. Tôi nghe đại trưởng quát :
-Đồng chí Lộ đâu? Cờ đâu? Tôi vuốt mặt thằng Thèn nhổm dậy, bàn tay sàn sạn những kiến. Nó trừng trừng nhìn tôi. Trong lỗ mắt nó đầy những kiến no nê máu.

Tôi lao lên cửa mở, lại những thi thể đồng đội vắt ngang trên đống rào gai bùng nhùng. Tôi cầm lá cờ rách bươm từ tay thằng Đông chết vỡ ngực vì đạn 12, 8 li qua được lô cốt đầu cầu đang phun khói đen và tiếng hét vì những thằng địch bị cháy trong lô cốt. Những đồng đội bị đạn vẫn chưa chết mắt nhìn theo chúng tôi cầu khẩn , chúng tôi vọt qua, mồm tôi đầy đất và nước mắt. Phía trước là xe tăng địch và bộ binh địch vừa rút chạy vừa la khóc…
Lửa, khói, nước mắt, máu, rên la, chửi bới …và tiếng hô xung phong mờ mịt, mụ mị một khoảng trời.
Sài Gòn sau những ngày đầu cờ đỏ. Một sáng tháng 5 tôi đi bộ từ căn cứ Đồng Dù 3 cây số ra cánh rừng cao su có hàng trăm ngôi mộ bạn bè tôi hi sinh vào ngày 29/4/75. Chưa nấm mộ nào có cỏ mọc lên. Những nấm mồ như cái nôi trẻ con úp ngược hiền lành trong không gian vắng lặng. Những tấm tôn đục lỗ gắn trên mộ chí mong manh sắc lẹm cứa vào thinh không Tôi đến ngồi bên mộ thằng Thèn. “Vừ Chin Thèn sinh năm 1954. Quê quán…”.Tôi gọi Thèn ơi, tiểu trưởng của em này. Anh về đây bắt kiến cho em này. Cũng đúng lúc ấy tôi nhìn thấy một đàn kiến đi hàng dọc chui xuống nấm mồ. Tôi chầm cả hai bàn tay bóp vụn nắm đất trên mồ Thèn. Bóp vụn những con kiến quái gở vừa bóp, tôi vừa gọi Thèn ơi

No comments:

Post a Comment