Sunday, August 9, 2015

DÒNG SUỐI MÀU NGŨ SẮC


Nàng sống với con gái. Người chồng khốn khổ yêu núi Mưa quê nàng bỏ đi rồi. Chuyện đời cứ như hoang đường, bao nhiêu huyền tích gắn với tình yêu, cứ rung lên khúc nhạc tình tính tang với nàng mỗi lần về quê. Thế thôi, cứ rủ rỉ, nhặt khoan, tang tính tình mà như sát muối vào lòng. Sát đến đâu, cõi lòng nàng tở lở ra như bọt, rồi nó bồng lên ngũ sắc, nó chất chồng tưởng không thể vỡ tung ra được. Nó cứ phồng lên dưới nắng cho dù lúc nàng nghĩ về kỉ niệm là ban đêm, kể cả trong giấc ngủ cái màu ngũ sắc ấy cũng rất rõ hiện ra trong bóng tối và sau đó là mưa. Mưa sối vào đống bọt màu ngũ sắc âm âm suốt với nàng ôm gối một mình.

Thủa bé nàng lon ton đi học ở làng. Làng nghèo bao nhiêu thì ngọn núi Mưa quê nàng huyền bí bấy nhiêu. Huyền bí đến nỗi quả sim, quả sung trên núi cũng có tên. Sim bà Mù. Sung ông Đội. Còn các con suối thì toàn mang tên con gái hoặc số phận người đàn bà. Suối Hĩm. Suối Chửa Buộm. Suối Mấn. Suối Nõn Nường. Nàng không thích đồi sim “Bà Mù” mà thích cái vạt rừng sung “Ông Đội”. Nàng cũng chỉ thích có mỗi một suối là suối Nõn Nường. Con suối này người quê nàng chỉ tắm truồng. Lớn bé già trẻ như nhau, khỏa thân vẫy vùng trong khúc suối ấy như không hề thế giới này có điều chi vướng bận. Ấy nhưng ngay từ bé nàng biết, tuyệt nhiên không có đàn ông được đến đó. Lời nguyền của núi Mưa, của hõm nước Bà Tiên truyền lại muôn đời.
Nàng ra học ngoài tỉnh rồi biệt ngoài Thủ đô những mấy ngàn ngày. Cứ kể cái độ nhớn theo chiều dài của tóc nàng, thì kể từ ngày xa núi Mưa tóc nàng đã dài ra hàng mét. Ấy là mẹ nàng bảo thế. Chứ nàng suốt đời tóc tém. Nàng bảo tóc này đỡ ướt. Ướt đầu buốt lắm. Mấy ngàn ngày nàng quên cả quả sung méo hay tròn. Chỉ nhớ hoa sim bằng bài thơ của ông nhà thơ già từ năm nảo năm nào. Có lúc nàng gân cổ cãi ông nhà thơ không biết cây sim to cao bao nhiêu. Nàng cũng không bao giờ ăn lại quả sung muối mà mẹ nàng vẫn cho chị em nàng chống đói những năm giặc giã mù trời. Chỉ nhớ mưa. Cứ mưa là nàng sách xe máy ra đường , đội mũ mà không mặc áo, nàng cố tình đằm mưa cho thịt da dính chặt vào lần vải. mưa càng to thì nàng càng thấy ấm nóng và các đường cong ngứa ran lên. Càng nóng ran, nàng càng đi dưới mưa. Lúc ấy núi Mưa hiện về thăm thẳm và những chồng bọt ngũ sắc lại bập bùng phía mặt hồ nước, nơi căn hộ nàng và con trai đang ở. Bọt ngũ sắc chất chồng miên man.

Một ngày nàng đưa bạn trai về quê. Anh con trai cũng là dân tỉnh lẻ ra Thủ đô. Yêu thì chả biết thế nào là may rủi. Yêu cũng không có nấc thang điểm mà đánh giá trước, rồi yêu sau. Anh đàn ông cũng rất đàn ông, tiếng là trai ở quê nhưng ga lăng không kém. Yêu nàng và nàng yêu lại. Nàng lúc ấy là cử nhân còn chàng trai là công nhân. Say sưa nhiệt huyết thì công với cử đâu nghĩa lí gì. Mỗi khi Nàng được người con trai ôm vào lòng vuốt ve hôn hít thì nàng lại bật nhớ đến khúc suối Nõn Nường. Cái khúc suối dây leo nhằng nhịt phủ kín làn nước trong tận đáy. Những lúc ấy, ước gì bạn trai nàng nhìn thấy nàng dưới suối và thấy những đường con của nàng được dòng suối làm căng lên làm mờ ảo và rung rinh lên. Nàng nhớ thủa mười ba, nàng đã nằm ngửa dưới làn nước nhìn vòm lá có con chim mỏ vàng nhỏ xíu nhìn nàng kêu chiêm chiếp. Bạn trai nàng ăn khỏe và kiệm lời. Ngôi nhà nhỏ lợp lá và cái bếp mồ hóng rủ nhưng nhức chẳng có gì làm ngạc nhiên đến chàng. Đận ấy nàng phải mang cả mì sợi, mì chính nước mắm từ Thủ Đô về. Nàng có cả bao thuốc More, điếu thuốc đen gầy như đầu đũa tre cho chàng. Chỉ có rau má luộc chấm mắm, bà dì mang sang cho bát sung muối và đĩa tép kho mặn. Ấy thế mà chưa bao giờ, sau cả ngàn ngày ở Thủ Đô, nàng mới thấy bữa cơm ngon đến thế. Bạn nàng ăn mà suýt soa còn nàng thì ngồi nhìn chàng nhai quả sung kêu rôm rốp. Nụ cười của nàng là sự hiến tặng cả vị ngon bổ rẻ cho người bạn trai đang thì trong căn nhà lá sệt mùi mồ hóng.
Nhá nhem tối nàng bảo chàng đi tắm. Cái giếng bé toen hoen kia ư? Không chàng yên tâm em đưa chàng đi tắm suối. Ây a! chàng trai kêu lên. Cả vòm trời bỗng sáng lung linh lên. Ấy là sau này chàng ta kể lại vậy! Chứ lúc ấy trời nhá nhem rồi, phía nhà bà dì đã thấy có tiếng quát lũ trẻ con rửa chân vào học bài. Tháng 5 rõ là ngày dài. Nàng bực mình sao mà đêm ở quê ngắn thế!
Đường vào núi Mưa không xa, hai người díu nhau đi về phía rừng. Không có bóng tiều phu nào, cũng không có tiếng chim muông nào bởi giờ ấy là giờ về tổ, lũ muông thú còn lo cho con cái chúng nó miếng ăn sau một ngày vật vã. Chỉ có nàng và chàng trai đi ngược về phía lạc thú. Nàng nghĩ rồi, sau những kiến thức ở trường và bao nhiêu trang sách nàng đã đọc. Chả có siêu nhân hay thần thánh gì cả chỉ có con người định ra cả đấy thôi. Thể chế hay cái gì gì nữa cũng là cái thằng người tự qui định cả. Nàng bật cười, xã hội càng văn minh con người lại càng tự sản xuất ra những thứ dây trói buộc vào mình. Sao họ không cứ cái anh bản năng mà sống, mà trị vì. Mọi ước lệ cuối cùng cũng chỉ để cho mình sung sướng đó mà thôi.
Chàng trai kia thì không biết chứ nàng thì nàng có chủ đích từ trước. Hôm nay, nàng sẽ đưa bạn mình vào suối Nõn Nường. Nàng sẽ tắm ở đó với bạn trai mình. Chỉ có nàng và bạn mình biết, thần thánh nào biết, dân làng nào hay vào lúc giáp hạt này. Và hôm ấy nàng đã hiến dâng cho anh con trai lực lưỡng ở dưới khúc suối có lời nguyền núi Mưa. Lời nguyền không một đàn ông nào được tới đây. Nếu người đàn bà nào nhìn thấy đàn ông khỏa thân ở đây sẽ gặp điều bất hạnh, sẽ gánh chịu nỗi buồn một đời tay trắng. Có con chim kêu ‘chót thì bóp” Nàng giật mình thấy buốt nhói nơi bụng. Dòng suối mát lạnh vừa lấy đi của nàng cái gì đó mơ hồ, nó khiến nàng hụt hẫng nhưng bỗng bung ra kiểu bung ra của tư tưởng cao siêu mà tự mình vừa chiếm lĩnh. Nàng và người bạn mình nằm trên tảng đá bỗng dòng suối bùng lên những đám bọt màu hồng dần rồi đỏ rồi dòng suối ào lên thành dòng sông màu ngũ sắc. Nàng ôm lấy người đàn ông, quằn quại muốn hét to vào đêm niềm hạnh phúc mang màu dòng suối thiêng. Người bạn trai mỉm cười hài lòng về dòng suối và cũng hài lòng về tiếng chim “ chót thì bóp” lạnh lung. Sự hài lòng được hiến dâng cũng là sau này nghe anh ta kể lại chứ còn nàng thì lúc ấy, nàng chỉ thấy mình đang bơi giữa một một dòng bọt bập bùng mầu sặc sỡ.
Làm gì có thần thánh nào. Nàng đồ rằng chắc cũng khối người đã từng dẫn trai vào tắm tiên trong suối thiêng ấy. Bằng chứng là nàng thụ thai và cưới anh bạn ấy sau vài tháng. Từ ngày ấy quê ngoại lùi thật xa, xa như những chuyện huyền thoại ngọn núi Mưa mà bao năm nay nàng không hề nhắc lại. Chả ai biết cái chuyện riêng của nàng. Chỉ một người biết đó là mẹ nàng. Bà buồn, bà chờ đợi cái ngày buồn đến với con mình.
Nàng vui hơ hớ khi có đứa con gái ra đời. Mỗi lần nựng con là nàng nghe thấy tiếng con chim kêu trong núi Mưa. Chót thì bóp. Nàng cười khẩy nàng bảo, con chim ấy nó kêu “ Nhất thì bét”, nó kêu đúng cái tư tưởng của nàng. Dám làm dám chịu, dám làm dám ăn. Có con , nàng thăng tiến vù vù. Thật đúng các cụ nói là thêm người thêm của. Với nàng, đứa con gái thụ thai ở suối Nõn Nường mang lại may mắn cho nàng. Con vài tuổi nàng thuê Ô sin, lên xe xuống ngựa công cán. Ngực nàng phồng , môi nàng thơm, mông eo nàng cong chỉ duy nhất nàng vẫn tóc tém. Cái mái tóc làm nàng trẻ như gái chưa chồng. Sự tự hào ấy nàng nhận thấy mỗi khi nàng đi làm chồng nàng đăm chiêu nhìn theo, nàng cười còn chàng héo. Người đàn ông nó hình như không hiểu gì về dưỡng sắc đàn bà hay sao ấy, chồng nàng đứng sau lưng nàng chau mặt mỗi khi nàng vẽ mắt tô môi. Nàng nhìn qua gương thấy khuôn mặt tồi tội của chồng mà bật cười. Có mỗi việc đi làm chiều về uống bia, tiền lương tôi không nhắc tới mà cũng không biết đằng sướng. Nàng không kịp chăm con gái của mình nữa, bao nhiêu việc giao cho Ô sin và anh chồng công nhân. Đi nước ngoài về, những là áo quần hàng hiệu nước hoa chồng nàng không bao giờ đụng vào. Nàng bảo anh cần gì cứ bảo tôi, không phải bóp mồm bóp miệng. Anh chồng bảo mang mấy ít đồ về núi Mưa cho nhà dì. Nàng kêu mắc đi dự án. Chồng bảo sang năm con vào cấp ba, nàng bảo chạy cho nó lớp chọn, tiền đây. Anh chồng nổ máy không ngoái lại, ngoài đường có cái xe ô tô trồi tới. Nàng lại đi họp và tiếp khách cấp trên. Từ ngày đi ô tô, nàng có thói quen nhìn người đi xe máy để đoán tuổi, đoán việc làm. Cái biển số xe cũng quan trọng phết. Giữa Thủ đô mà biển 36, 37, 38 là xem ra mấy anh khu trớ. Mấy cái biển từ 23 trở xuống là mấy anh mạn ngược. Đi dép mà cưỡi xe biển tỉnh lẻ chỉ là xe ôm . Cái xe Vespa biển Thủ Đô hai số 8 cuối, nàng để chồng đi lâu nay cứ nằm nguyên ở nhà. Rõ hãm, anh ta không hiểu nổi vợ mình.
Người không hiểu vợ mình thì là loại kém. Kém hơn cả mấy anh cùng cơ quan nhất là mấy anh trên Tổng xuống làm việc. Họ khen nàng uống rượu giỏi, khen nàng mặc đẹp, nàng biết chọn nước hoa và đặc biệt là nàng rất thích đi hát ka ra ô kê. Chỉ có mỗi bà Ô sin là hiểu nàng, bà Ô sin thương nàng. Bà Ô sin có lần nói với nàng như thế. Bà bảo nàng , cô ơi đàn ông họ coi thường đàn bà uống rượu lắm đấy, mặc dù ngoài lỗ mồm họ nói là mình giỏi cô ạ. Ôi dào bà thì biết cái gì. Nàng đi rồi, bà Ô sin thở dài. Bà nghĩ bụng, cô cũng đâu có hiểu nổi tôi. Tôi cũng đã một thời làm trưởng phòng rồi đấy, rồi cũng trắng tay rồi phải bỏ việc về Hà Nội làm Ô sin lấy tiền nuôi con học nốt Đại học. Nàng chỉ biết bà là ô sin, chồng nàng là công nhân , trong nhà này nàng là chính phủ.
Rồi cơ quan nàng bị thanh tra. Những ngày tiếp theo nàng vẫn đi ô tô nhưng nàng ít nhìn người đi đường. Bộ sậu yêu quí nàng cũng buồn như dưa. Nàng trở về nhà chạng vạng. Bà Ô sin bảo chú ấy đưa con đi rồi. Nàng giật mình, đi đâu? Chú ấy về núi Mưa. Trời ơi điên. Quê ngoại còn gì đâu mà về. Nàng bổ về quê ngay hôm sau. Con đường về núi Mưa sao xa thế. Nó thăm thẳm vời vợi . Mẹ mất , dì nàng cũng mất rồi khu mộ nằm tịnh yên nơi vạt sim “Bà Mù”. Người làng bảo nàng, chú ấy bạo gan quá dám vào suối Nõn Nường rồi đưa con đi rồi. Đã bao nhiêu năm nay nàng lại lội dọc bờ lau cao hút đầu người vào suối Nõn Nường. Lại vẫn cái tiếng chim "chót thì bóp" trên đầu. Nàng đến bên phiến đá bên bờ suối hôm nào, nơi mà nàng đã thấy buốt nhói nơi bụng vào một sẩm tối có tiếng chim buông chót thì bóp. Một nắm chân nhang đã tàn mùi nhang thơm phảng phất. Nàng nấc lên. Chồng nàng đã đến đây thắp hương.
Thần thánh chả bao giờ có ở trên đời. Nhưng mọi sự cũng chả có cái gì đáng là thần thánh. Sự nghiệp tiền tài không thể là thần thánh với tôi mà sao con người tôi lại yêu tôn thờ nó đén thế. Bỗng nàng nhớ một hôm nào đó lúc say rượu có một khuôn mặt nhòe nhoẹt nói vào mắt nàng rằng là đàn bà thì bớt cái sự nghiệp đi kẻo họa. Nàng biết đấy, nàng chưa kịp bớt đấy thôi. Chồng đâu , con tôi đâu. Nàng chạy quay trở ra. Cơn mưa ập xuống. Nàng cứ thế đi trong mưa, cơ thể nàng giãn ra, căng lên, nóng ran mùi đàn bà tuổi bốn mươi . Dọc con suối Nõn Nường, nước sôi bồng lên, nàng lại thấy dòng suối mầu ngũ sắc.

9/8/2015

 

No comments:

Post a Comment