Sunday, June 4, 2017

LÊN VĨNH YÊN VỚI BẠN LÍNH


Nóng chảy mỡ mặt đường. Hà Nội hệt như cái chum không nước phơi ngoài trời nắng. Ba thằng chúng tôi hâm hấp kéo nhau đi chơi. Nhiều năm nay cứ điện thoại í a í ới, gặp nhau ở mit tinh ở quán bia chứ đến nhà nhau mấy đâu. Nay đi lên Vĩnh Phúc thăm nhau thật lạ. Lính mà. Ngồi trên xe, thằng Sỹ bảo, thử thách tình đồng đội cái xem sao. Ngày đẹp trời, ngày mát mẻ, ngày lễ lạt thăm nhau thì thường quá. Mưa gió chết cò ,nắng lè lưỡi chó mà đội trời đến với nhau mới là lính. Mình ngồi im nghe nó nói cũng có lí. 
Đến Dốc Láp vợ chồng nhà đại tá Cao Phương Giang đã ngồi chờ. Nhà nó to và nhiều sách. Hai vợ chồng ở nhà còn đứa lớn đi làm dưới Hà Nội, đứa nhỏ thi vào cấp 3. Nó bảo đêm qua nghe các anh lên, 2 vợ chồng chạy từ Yên Bái về. Nó xách ra ba túi mỗi túi cân chè Bát Tiên- sản phẩm YB, bảo " các bác mang về mà uống cho thấy hương vị quê hương mạn ngược của em". Biết hôm nay nhà Giang có khách. Chúng tôi bảo Giang, mày cứ ở nhà tiếp khách chúng tao sang nhà thằng Nguyễn Vy Hợi kéo nó đi nhậu. Ngồi ở đâu sẽ gọi mày. 
Nhà Hợi cách đó mươi phút. Vắng vẻ. Nhà xây kiểu quê đã lâu. Hai cây soài gộc và chuồng gà dưới gốc soài. Hợi lom lom pha nước bê rổ soài ra gọt. Tôi nhìn lên gian giữa, một dẫy huân chương Chiến Công. Bằng AHLLVT xếp hàng ngang như hàng tiểu đội. Tường trống trơn mốc thếch. Hai cây ghi ta vài cây sáo trúc dựa một đống trên bàn. Ngồi ăn soài nhà nó, búng vào dây ghi ta đánh phừng một cái rõ to. Âm thanh rè rè buồn. Nhìn nó lom hom bỗng thấy nhớ rát lòng cái ngày 18/3/1975. Khi lực lượng của ta vẫn còn bươn bải chèo núi phía sau, thậm chí cả tiểu đoàn 8 vẫn lê lết trên đường từ Thuần Mẫn chạy lên Cheo Reo thì c9 d9 của Hợi đã tới cầu sông Bờ Cheo Reo. Chúng nó không kịp đào hầm đánh ngay xe tăng. Tiểu đội trưởng Hợi bắn b40 quần quật trong cơn nắng khát. Chúng nó múc nước sông uống ừng ực rồi lao vào xe tăng. Cả ngày hôm ấy Hợi bắn cháy 6 xe tăng 1 xe thiết giáp, diệt 20 địch, bắt sống 6 xe thiết giáp . Rồi nó hướng dẫn tân binh của tiểu đội mình lần đầu ra trận cũng bắn cháy 2 xe tăng. 
Hôm ấy C9 của nó những dũng sĩ nổi lên cùng Hợi là Sèn Vạn Vần, Hà Hồng Muôn , cả thiếu úy Khiêm người Quảng Bình cũng bắn cháy 2 xe tăng. Chả biết bây giờ thằng Muôn thằng Khiêm còn sống ở đâu, Chỉ biết thằng Vần giờ bệnh khớp nặng đi dò dẫm ở tận Xín Mần xa tít tắp.
Rủ Hợi đi uống rượu. Nó buồn buồn. Tao đang đợi con cháu trên Phú Thọ xuống để đưa nó vào viện. Khổ thân cháu ở quê nghèo khó bệnh tật giữa lúc mùa màng. Chúng mày đi đi. Uống hộ tao vài li. Nó xách một túi vài chục quả soài lên xe chúng tôi rồi đi vào nhà. Trưa nắng. Ve kêu ri rí trên vòm lá nghe đến mệt nhọc. Cái áo may ô nước dưa của nó phấp phới vẫy tay rồi lại quay ra vẫy nữa. 
Bốn mươi lăm năm kể từ ngày cởi áo sinh viên mặc áo lính. Chúng tồi lại ngồi bên nhau cố không có vẻ lụ khụ, kì thực thằng nào cũng chỉ vài ba năm nữa là bẩy mươi tuổi. Chả thằng nào làm cán bộ nữa tất cả là dân. Thấy yêu nhau nhẹ tênh. Thấy chiến tranh như một bộ phim hài hước đã hết từ lâu, thấy cái tình đồng đội nó vừa nhẹ vừa nặng Thấy xót xa những đứa không về và chợt nhớ rằng ta đang ở giữa chừng các cuộc chống tham nhũng mà giật mình tưởng như mình đang ở một quốc gia nào khác. Cái ngày yêu hăm hở áo lính và đời lính tổ quốc của mình vút qua trong nắng.
Hợi ơi, Giang, Hoan, Sỹ ơi! chả có gì thiêng liêng đến không tưởng cả đâu. Chúng mình yêu nhau thế này cũng là thiêng liêng lắm rồi.

Chiều nóng 41 độ 3/6/2017

No comments:

Post a Comment