Thursday, July 20, 2017

TUỔI TRẺ HÀO HOA ( 1)-Kể chuyện lính mùa khô

Kể chuyện lính mùa khô
Bạn sẽ hỏi sao lại là lính mùa khô?
Xin thưa ở chiến trường Tây Nguyên mùa khô là mùa đánh nhau. Vậy mà mùa khô 1973 trung doàn tôi được nhận Huân chương chiến công hạng nhất. Huân chương này trong chiến đấu khi xưa là khủng lắm rồi. Không giống huân chương hay danh hiệu Anh Hùng đổi mới bây giờ. Đạt được nó là đổi bao máu xương, là sinh mạng và ước nguyện của bao người. Hồi ấy không có sự xin cho Danh hiệu như bây giờ, mặc dù bây giờ các nơi xem xét huân chương là tập hợp hang ổ của của những người học cao vọng trọng.

Tôi được gọi từ dưới tiểu đoàn lên trung đoàn bộ để viết một bài THƠ đón huân chương vào cuối tháng 11/1973
Anh Nguyễn Văn Đác chủ nhiệm chính trị trung đoàn sau này là Thiếu tướng chính ủy QK THủ đô nói:
- Cậu có 15 ngày để thi hành nhiệm vụ. 
Đến ngày thứ 12 tôi vẫn tắc tị. NHìn tôi buồn héo anh Phạm Hoài Thủy động viên, mày cứ suy nghĩ chín mà viết. Viết nửa tiếng thôi chứ nghĩ thì lâu lắm.
Ngày thứ 13 tôi ra nương đồng bào xin thuốc. Hút điếu thuốc khét lẹt từ cạp váy con gái Ê đê, ngồi gốc cây khô nhìn mấy cô gái địu con ngắc ngoải sau lưng làm nương. Chợt nghĩ mình cũng là đứa trẻ con so với Sư đoàn, Trung đoàn đó thôi. Và thế là nghĩ ra cách viết. Tôi chạy về hầm và viết một mạch 3 tiếng đồng hồ thì xong bài Diễn Ca LỚN LÊN VỚI TRUNG ĐOÀN. Chiều ấy lại ra nương đồng bào xin thuốc. Các người con gái đã về bản hết . Buồn ngao ngán. Lại nhớ một năm trước mình đang ở Rừng đói. Bây giờ bài Diễn ca ấy nhiều thằng chúng tôi vẫn nhớ. Nhất là KHuât Duy Hoan, vì đã có lần nó phải ngâm thơ trong hội nghị quân chính trung đoàn đầu năm 1974 ở vùng làng DỊT Gia Lai. 
Tôi viết lại mẩu chuyện này cũng là đóng góp vào Truyện của D76 chúng tôi. Cuốn sách THỜI TRAI TRẺ HÀO HOA.

Dưới đây
Trích LỚN LÊN VỚI TRUNG ĐOÀN
( Nguyễn Trọng Luân chiến sĩ c7d8 e64)
….Đâu tiếng thét xung phong đó là nơi kẻ thù giáp mặt
Ta lại gặp những chàng trai chân đất
Những anh hùng bốn mùa say đánh giặc
Không kể thời gian không tính tháng ngày
Một nắm rau khoai một đùm cơm vắt
Vẫn sắn gân trong những chiều xuất kích 
Mắt vẫn sáng trong đêm đuổi địch 
Miệng vẫn cười trong những ván ù mo
Và hầm kèo còn đầy ắp tiếng thơ

Gan góc kiên cường trên Bẩy Tám Tư (784)*
Như đồi Ba mươi đêm nào rực lửa 
Đường 19 thoắt thành giông tố 
Cờ bay trên trận địa Chi Bồ *

Bàn chân ta đi trên cao nguyên bát ngát 
Chiến sĩ vun trồng nở đẹp những đồi ngô
Lúa vẫn trổ trong tầm pháo kích 
Hoa mướp khoe màu bên những hố bom
…..

Cảm ơn Đảng dậy ta đứng bên hố bom không hề chóng mặt
Ngâm một câu Kiều không sợ hóa người xưa
Sức bật thân tre sức bật tàu dừa
Sức bật Việt nam từ trong lòng đất
Đất nước ta máu và nước mắt 
Nên một vầng dương sáng hôm nay
Truyền thống vẻ vang tính tháng tính ngày 
Cả 4000 năm dồn lại
Thế hệ ta là kết tinh tự ngàn xưa
Đường ta đi thắm đỏ màu cờ
Không bao giờ dừng lại

Hôm nay dưới quân kì chói lọi
Chính ủy đoàn mái tóc đã hoa râm
Người anh cả chúng ta đánh giặc hai mươi năm
Vẫn ấm áp vững lệnh truyền xuất kích
Tiến lên đoàn ‘ Dũng cảm đánh hăng”
Gia lai 1973

Bài được viết ra rồi được duyệt. Trong ngày cuối tháng 11 năm 1973 dưới tán rừng cách ngã ba Hàm Rồng bây giờ 20 km cả hội nghị gần hai trăm người lặng đi nghe một người lính ngâm thơ bài này. Người lính ấy khi trở về Thái Binh làm nông dân đã hai khóa trúng Bí thư Đảng ủy xã Vũ Tây Kiến Xương Thái Bình. Anh ấy tên là Hoàng xuân Lục. Còn một người lính sơ cua đề phòng trường hợp người ngâm chính tên Lục hi sinh là Khuất Duy Hoan. May , cả hai thằng ngâm thơ của mình viết đến bây giờ vẫn sống KHỎE và TỬ TẾ.
18/7/2017  

No comments:

Post a Comment