Monday, September 17, 2018

Chuyện của chúng tôi trước khi đi bộ đội- Dưới sú bà Trầm


1 Dưới sú bà Trầm
Đào Bá Văn học cùng với tôi từ 9/1970, ấy là khi Văn nhuận từ lớp K4K (luyện kim) xuống.
Văn nhiều tài lẻ và đặc biệt là chất lãng tử. Quái lạ , hắn không lăng nhăng gái mú. Mà xưa nay những anh văn hoá nghệ thuật lại hay có máu này (!) Hắn cứ hát, cứ đá bóng, đánh bóng chuyền, và ... chuyện kẻ vẽ chữ nghĩa cũng rất tài. Văn để đầu chim sẻ . Nghĩa là vuốt xoáy lại để trước trán có chùm tóc xoăn xoăn .

Hồi mới về lớp tôi, hắn có một định lí rất hay. Ai kém ai cái gì thì gọi là “ dưới sú “ . Thằng này dưới sú thằng nọ thằng kia ... Chẳng nhớ “ dưới sú ’ là cái gì nữa nhưng cái câu nói ấy thì nhớ tới bây giờ . 
Trong lớp tôi có chị Trầm. Chị là TNXP chống Mỹ về học. Lúc ấy chị khoảng 27 , 28 tuổi. Trước khi vàoTrường Sơn từ 1966 tới 1968, chị đã làm ở công trường 130 xây dựng sân bay Yên bái . Chiến tranh khốc liệt , tuổi tác rồi học hành vất vả khiến chị mệt mỏi, thua thiệt nhiều, kém phần mầu mỡ so với những người con gái khác. Tuy vậy chị rất yêu thương lũ tôi. Dù nhan sắc chị khiêm tốn, cái sự nhan sắc ai mà định nghĩa đo đếm cho chính xác được nhưng có lẽ chị hiền và bao dung nên lũ trẻ hay nhờn . 
Một hôm , chúng nó đá cầu chinh. Thằng Danh Thơm ( bây giờ làm ở Cơ Khí Hòn gai – cũng hưu rồi ) đá với Văn. Văn vừa đá vừa nói rất to : mày đá sao được với tao. Này thì tâng , này thì móc , này ...này móc này ...
Thơm xút sang Văn. Quả cầu bay đến tầm ngang mặt Văn ưỡn lên giữ cầu trên ngực rồi thả xuống gẩy mạnh vào mặt Thơm . Mồm hét to : Mày thấy chưa ! mày .. mày dưới sú Bà Trầm. 
Từ ấy cái mệnh đề Dưới Sú Bà Trầm lan ra . Nó được dùng cho thằng nào kém cỏi về một vấn đề nào đó. Vào thi bị điểm 2 ra đến cửa lầu bầu…mẹ kiếp hôm nay dưới sú bà Trầm. Bị thua bóng đá lớp khác cũng lèm bèm mẹ kiếp lớp mình dưới sú … đàn bà lớp nó. 
Nghĩ mà thương chị Trầm . Rồi những ngày sau đó trong sinh hoạt , học hành ai gặp cái gì xui xẻo không vừa lòng cũng lẩm bẩm : Mẹ kiếp mình dưới Sú bà Trầm . Chị Trầm biết , chị lặng im . Tôi thấy chị buồn. Chị bảo chúng mày nghịch quá, nghịch quá .

Rồi chúng tôi đi bộ đội. Lớp K5ME ( chế tạo máy ) chúng tôi đi ngót nửa lớp ( từ 8/70 tới hết năm 72 là 33 người ra đi chiến đấu ) . Những thằng nghịch ngợm đi hết cả . Văn cũng đi , tôi cũng đi . Lớp vắng hoe hoe . Các chị lại buồn . Ngày chúng tôi đi , tịnh không có quà tặng của bạn gái cùng tuổi . Chỉ có quà các chị già mà thôi (!) Chị nào cũng lo cho ít giấy viết thư , mươi con tem một hào hai xu , cái khăn mu soa , mấy viên thuốc cảm. Các chị TNXP tuổi hai tám ba mươi vỗ về bịn rịn mấy thằng con trai hai mươi hai mốt tuổi như em ruột của mình. Chị TRầm đứng khóc ở lối ra bếp K5 đợi đưa cho Văn gói giấy có 2 bao thuốc Tam Thanh. Các chị đứng khóc ở góc đường đầy bụi trên rừng bạch đàn Thái Nguyên thủa chiến tranh mịt mù xa ngái .
Viết đến đây tôi bỗng thấy hiện lên hình ảnh mấy chị TNXP cặm cụi học suốt đêm ngày , quên ăn quên ngủ . Bên ngoài một lũ con trai nghịch ngợm hò hét tếu táo ở một vùng chiến khu xưa lăng lắc .
2 Bữa lòng lợn và giấc ngủ ở cối giã gạo
Mùa đông năm 1971 lớp K5Me có một nửa ở quả đồi có con đường ra sân bóng . Tôi và Đào Bá Văn thì ở trong khu k5 , nhưng hay tụ tập ra ngoài ấy vì nó gần nhà bếp , xa trung tâm và lại tránh sự kiểm tra nội vụ của lớp . Hò hát , chơi đàn , rảnh thì đá cầu và thuận đường ra quán xá . Một hôm thằng Chi răng vàng ( người Yên bái ) đi học ngoài đồi về tay khoe khoe cuốn sách cuộn tròn vừa đi vừa tán phét sôi nổi với hai người đàn ông . Không hiểu nó lôi ở đâu về hai nhân vật lạ hoắc . Đến cửa lớp nó reo lên :

- A, đây rồi Văn ôi , có hai ông này hỏi mày . 
Mặt Đào Bá Văn đơ đơ nhìn hai người đàn ông ... thế là thế nào ? các anh ở ngoài ga à ? Văn thoáng nghĩ không nhẽ nó làm cái vụ mình hay trốn vé ...
- May quá ! chúng tôi ở ngay xóm trên ...là... người dân ở đây thôi . Chả là nhà tôi có đám cưới ... ông bà tôi cho chúng tôi vào mời anh Vãn , à quên anh Văn .
( Văn lẩm bẩm cha mẹ thằng nào lại khai tên cúng cơm của mình rồi . Hắn tên là Vãn nhưng khi đi ĐH đổ tên là Văn cho đẹp ) . Mời các anh ra dự cưới và giúp cho cái khoản văn nghệ gọi là nhạc sống .
Hơ hơ ! Văn cười . Đi luôn hả ? mấy người kia vội vàng : Vâng đi luôn . Chiều nay là đám rước dâu về ạ . Văn kêu tôi , mày đi với tao . Nói rồi đi thẳng vào khu K5 gọi thêm Nông Hồng Quân và Mai văn Bốn . Tôi thấy đội hình toàn thằng cao to . Lượng sức mình không kham nổi nên cáo từ . Vãn lừ mắt . Cho mày nhịn . Thế là mấy thằng nó đi .

Suốt buổi chiều cứ mong canh cánh chúng nó về . Ít nhất cũng có điếu thuốc Nhị Thanh Tam Thanh . Mãi chúng nó không về , mấy thằng đâm ra nhớ Văn quá . Chạy ra chạy vô phấp phỏng . Thằng Chi răng vàng chốc lại ra đầu lớp ngóng . Chúng tôi học bài co ro đến chín giờ đêm thì thằng Quân dìu Văn về lớp . Nó thả Văn vào trong nhà rồi cũng chuồn về lớp k5Mc . Văn ngắc ngư cái đầu , móc túi ra mấy viên kẹo nuga và vài điếu thuốc gẫy cong queo vứt lên giường rồi rúc vào cái chăn màu cứt ngựa ngáy ò ò .
Hôm sau , ngồi trong lớp nó bảo mình : Mày đéo đi thiệt nhé, oánh chén no say hát mấy bài, chả có chỗ nào ngủ tao ra cối giã gạo đầu nhà khò mấy tiếng liền. Cha mẹ ơi rượu ở đây nặng quá .

Mình bảo rét thế ngủ sao đựơc ? Văn bảo, chủ nhà nó đậy cho tao cái nong ... đấy đấy mày nghe thấy trong xóm lại có lợn kêu không ? hôm nay nhà nó vẫn oánh chén ... Văn bần thần, lâu quá mới được ăn lòng lợn .
Sáu tháng sau ( 5/1972) Cả thằng Chi răng vàng và Đào Bá Văn cùng lên đường đi oánh giặc một đợt . Chắc thế nào trên đường Trường Sơn Chi răng vàng chả kể công với Văn, nhờ tao ghép mối mà mày được bữa lòng lợn rồi ngáy o o ở cối giã gạo nhà người ta .

2/9/2018

No comments:

Post a Comment