Monday, September 17, 2018

Kí ức


Có anh lính già rồi. Chả giàu có gì như lớp buôn chổi đót sau này nhưng chịu khó học, chịu khó đọc. Cái khốn nạn nhất cho thằng lính chiến là chịu khó đọc. Mà lại đọc đa phần về tình yêu lí tưởng cách mạng về kinh tế XHCN về vị nhân sinh và về lí tưởng theo cái lí tưởng đã qua.
Quá vãng rồi. Lính già tụ tập nhau họp CCB bó gối nhìn trăng trôi ngoài lũy tre kí ức về đời mình. Quái lạ! Đời anh lính nào chả là chết chóc và bi thương. Ấy thế mà họ cứ nhớ về thủa ấy cứ như không có những ngày bùm đoàng ấy thì họ không sống nổi,không còn chuyện gì để nói. 
Vợ bảo , hâm !
Hàng xóm bảo, mấy ông này giời đày!
Ấy thế mà chỉ có Sơn Tinh đóng đô trên Trường sơn thì bảo, đấy là THẰNG NGƯỜI.

Ở vùng đất chữ S này có đến vài triệu “ thằng người “ ấy, chết gần hết rồi mà vẫn hay kí ức lính. 
Chuyện rằng. 
Ngày ấy trên Trường sơn có chú lính cứ đêm tối mắc võng là hát “ Bạn thanh niên hớ hơ ơi. Ta cùng nhau lên đường…”
Rồi lại hát “ Xe ta ơi lên đường ra hỏa tuyến. Trăng mọc chậm mắt thần ta đã luyện..” 
Ngửa mặt lên nhìn trăng trôi khuất vòm lá rừng u u tiếng máy bay giặc Mỹ. Mơ ngày mai đến tận Huế đến tận Sài gòn. 
Cõi này cõi tạm mà họ chen chúc nhau đánh vã vào nhau để kiếm miếng sống để cho con ra nước ngoài trú ngụ. Sự du học thực ra là chạy trốn cõi mình . Bao nhiêu thiêng liêng đều không có cốt lõi chỉ mỗi sự đê hèn lại là cốt lõi của chính cha mẹ tổ tiên con người đó.
Anh lính già ấy một tối bó gối nhìn trăng trôi qua làng mình, thổ lộ. Anh ta yêu từ hồi trên Trường sơn. Hỏi yêu ai? Anh ta đếch biết. Rồi anh bảo, mình yêu cái sự cũng rất già. Đó là cái Thằng Người ngày xưa. 
Ô hay . Người ngày xưa với người bây giờ khác nhau ư? Đúng là ông lính này hâm /

11/8/2018

No comments:

Post a Comment