Sunday, October 25, 2015

Trên Sáu dưới Tám


Mình nhớ cách nay hơn 40 năm ở chiến trường Tây Nguyên rúc trong hầm hay sau trận đánh làm thơ. Có những bài thơ viết dở rồi bỏ chạy khi bị tập kích. Cũng có bài thơ viết vào tờ truyền đơn của địch rồi cũng vứt ngay tại chỗ không dám mang theo. Nhưng ít khi viết bằng thơ lục bát. Bởi với mình lục bát khó làm hơn và cũng khó hay với chiến trận.
Có một chuyện nhớ mãi là viết bài thơ GƯƠNG MẶT CHIẾN SĨ, viết hôm 2/12/1974 sau một trận đánh. Mấy ngày sau rúc trong hầm, mình đọc cho mấy thằng nghe. 
Một thằng người Thái Bình tên là Đấu nói:
- Đ. phải thơ. Đ có trên 6 dưới 8 là “đéo hay”
Một thằng nữa tán thưởng. 
- Đéo hay
Bây giờ nghĩ lại. Mẹ kiếp, hồi ấy mà có thơ VI.T.L thì chúng mày chết tắc. Chúng mày chết hứ hự.
Bài thơ đọc hôm ấy đây.

GƯƠNG MẶT CHIẾN SĨ
Sau trận đánh về nhìn đồng đội thân yêu
Những gương mặt trẻ già riêng biệt
Khói đạn khói bom đất bùn bê bết
Nhưng mắt ai cũng sáng nụ cười

Trăm con người trăm quê muôn nơi
Trăm gương mặt khác nhau
Giọng nói nụ cười cũng thế
Vào trận đánh
Ừ sao lạ nhỉ
Khuôn mặt nào cũng sắt lại như nhau
Tiếng thét xung phong không phân biệt khu nào
Khu 4 khu 3 đều rành rọt
Những gương mặt khác nhau cũng trở về làm một

Chiến sĩ trẻ lầm lì tăng tuổi rõ nhanh
Chiến sĩ già vẫn bình tĩnh lặng thinh
Từng phát súng đàng hoàng như tuổi tác
Chỉ có lúc về là rõ ràng phân biệt 
Những nụ cười gương mặt của Xê tôi .


Chiều 2/12/74 sau trận đánh với k3E53F23

No comments:

Post a Comment