Tuesday, February 23, 2016

NGÀY ĐẦU ĐI ĐẠI HỌC



Tôi nhập trường ĐH CƠ ĐIỆN vào đúng những ngày Bác Hồ mất. Chúng tôi 5 đứa từ Yên Bái lần đầu tiên xa khỏi làng. Cứ theo chỉ dẫn trong giấy báo nhập học mà đi. Chiều 5 tháng 9 tới Đông Anh. Chập tối đến Lưu Xá. Hỏi đến xã Tích Lương rồi lại hoỉ thôn Cầu Thông. Có nắm cơm không dám ăn. Giữ khư khư trong túi. Xập tối, sao li ti trên chập chùng đồi bạch đàn. Cảm giác xa mẹ và vùi vụi trên một cánh rừng khiến đứa con gái bật khóc. Thằng Nhuận hơn tuổi bọn tôi nên cứng cáp hơn. Nó bảo chúng mày ngồi đây tao đi tìm chỗ nào có lửa đèn tao hỏi. Nó đi, chúng tôi ngồi ven đường đầy những bụi mưa bâng khuâng chênh chao. Thỉnh thoảng có chó sủa. Chó sủa hướng nào thì quay nhìn về bóng đêm hướng ấy. Hai tiếng sau có bóng đèn nhập nhoè. Hai người đi với một cây đèn bão. Thằng Nhuận đã về cùng với một người đàn ông cao lêu nghêu sách đèn bão nói giọng nam bộ. Người ấy vác ba lô hộ cái Hoan rồi nói. Các em mệt không , đi luôn nhé kẻo khuya rồi. 

Chúng tôi đi bộ chừng một tiếng đồng hồ hết đồi bạch đàn này sang đồi sắn khác. Chúng tôi vào một cái nhà lợp phên nứa tường trát đất có ngăn từng phòng bé tí xíu. Người đàn ông nam bộ bảo, đây là bộ môn toán của trường. Các em cứ nghỉ lại đây mai làm giấy tờ tính sau. Một vài thầy nghỉ hè chưa lên, đừng nghịch sách vở các thầy.
ôi thì ra chúng tôi được dẫn vào nơi các thầy dậy đại học. Đêm ấy mệt, ngủ ngon quá. Ngủ ngay bên cạnh những sách vở cao siêu toàn là tiếng tây. Hôm sau thầy nam bộ gọi chúng tôi…dậy đi các em . Phòng bên có tiếng đàn ghi ta. Một thầy đang hát bài hát về Bác Hồ trên tờ báo NHân Dân. 
Chúng tôi ở nhà bộ môn toán 3 hôm rồi về lớp và thi kiểm tra. Thằng Nhuận không đậu phải về quê. 4 đứa chúng tôi thì 3 đứa khoa Máy một đứa khoa điện. Ba thằng con trai chúng tôi đến năm thứ 2 đều đi bộ đội vào Nam chiến đấu và đều sống sót trở về. Cô bạn gái ra trường năm 74. Còn chúng tôi ra sau 5 năm. 
Gần nửa thế kỉ sau bỗng dưng nhớ . Thầy đánh đàn ghi ta một hôm mang một cái chậu giặt tôn hoa đưa cho cái Hoan và nói, em dùng cái này mà giặt đừng giặt bằng cái chậu men kia. 
Lúc ấy mới lớn chả biết gì. Cứ nghĩ thầy ưu tiên con gái có biết đâu là thầy biết nó phơi mấy miếng xô trắng ngoài gốc bạch đàn. Lại nhớ có thầy trẻ ơi là trẻ. Hỏi thầy bao nhiêu tuổi thầy bảo thầy 22. Thầy rủ, đi ăn cơm bếp sinh viên đói lắm, tối về đi ăn sắn luộc nhà bà Bút với thầy. Rồi thầy nói khẽ, Cái thầy cao lêu nghêu người Nam Bộ là tổ trưởng bộ môn đấy. Thầy ấy là bộ đội chiến đấu ra tập kết đấy.
Chúng tôi nhìn các thầy như những người hành tinh khác. Các thầy cũng khổ mà sao thầy nào cũng dễ gần. Các thầy nói với nhau bằng tiếng Nga. Chiều đến ngồi bên nhau chơi đàn và hát những bài hát Nga mê li.
Bây giờ tôi nhớ thầy trẻ nhất rủ chúng tôi đi ăn sắn luộc tên Hoàng Sỹ Lâm. Thầy chơi đàn là giáo sư toán học Nguyễn Trần Nhu. Người thầy đi bộ hai tiếng trong đêm tối đón chúng tôi lỡ đường đêm ấy tên là Nguyễn Cao Thăng. Tôi không biết các thầy giờ ở đâu có còn khoẻ không. Thưa các thầy, Chúng em vẫn nhớ các thầy. Nhớ lắm!

23/2/2016

No comments:

Post a Comment