Thursday, June 23, 2016

Chuyện kể ở bến phà Bãi Cháy


Ngày ấy chúng tôi vận chuyển thép ra làm TT Thương mại Móng Cái. Đến phà muộn, mấy xe thép đành nằm lại bên Bãi Cháy đợi sáng sớm qua phà. Biển đêm rập rình. Vài cái thuyền chài ghé vào kè. Cái thuyền thì bé và mui thuyền là tấm phên uốn cong gài kín bằng những miếng ni lông nhiều màu. 

Thuyền tối om và nhấp nhổm theo nhịp sóng. Khuya lắm. Sao trên trời soi xuống vịnh lóng lánh. Những con tàu neo ngoài vịnh cũng tắt bớt đèn. Biển không ngủ. Nơi mấy anh em tôi bó gối trên bờ kè sát cái thuyền nghe óc ách nước va vào mạn thuyền. Chú lái xe thép bảo, cái thuyền này nó không ngủ “sếp” ạ. Nó đang “làm việc”. He he! Thằng này giỏi nhỉ, nó làm việc gì? Tôi hỏi . Chú lái xe cười phá lên. …Sếp chỉ đùa em, sếp biết thừa là cái thuyền này nó “ đóng gạch” Mấy thằng cùng cười. Cái thuyền bỗng dưng hết rập rình. Lạ thế, mà sóng vẫn rập rình. Người đàn ông trong thuyền chui ra bật lửa hút thuốc mắt nhìn như sâu vào đêm. Tôi hỏi: anh mấy con? 

- Một, nó bốn tuổi.
- Cũng ở thuyền
- Tất cả dưới thuyền.
- Anh làm ăn khá không?
- Người ta sống được tôi cũng sống được. Đêm nay dạt vào đây mai dạt chỗ khác.
- Có bao giờ anh đi xa không?
- Có chứ ra tận Vân Đồn, Quan Lạn.
Chú lái xe trêu:
- Này ban nãy “ đóng gạch” ghê thế! Thuyền nhấp nha nhấp nhổm
Người đàn ông thuyền chài cười hì. Thì chả biết làm gì hơn nữa.
Đêm mát rượi. Tôi tung cho anh bao thuốc lá. Rồi hỏi:
- Anh lấy vợ trên bờ à?
- Đâu có trên bờ. Vợ tôi cũng đi thuyền ngoài cửa Vạn. Hát đối với nhau rồi thích nhau. 
Tôi ngạc nhiên.
- Hát đối ? Hát giao duyên ? 
- Vâng, chúng tôi vẫn hát, hát cho thân phận thủy cư cho tình người sóng nước thôi…
Đúng lúc ấy người đàn bà chui ra, chị vẫn tóc và ngồi xuống bên chồng. Cái áo cánh như áo yếm phập phành gió. 
- Anh hát tôi nghe được không ? 
Người đàn ông lại cười hì. Người đàn bà cũng hì hì. Rồi họ hát thật. Người đàn ông hát rằng :
“Trên mây sa, dưới hòn Gà Chọi
Anh hát câu này anh gọi nàng ra
Những lời mình hát hôm qua
Hôm nay hát lại, mau ra hát cùng
Hát cho con gái bỏ chồng
Con trai bỏ vợ, nạ dòng bỏ con”

Người đàn bà nép vào chồng. Sao trên trời rập rình. Sóng đêm Hạ Long rập rình. 

Người đàn bà hát:
“Thuyền te mà lấy thuyền đăng
Đẻ ra con mối, thằng măng, cái dìa
Thuyền đăng mà lấy thuyền te/
Đẻ ra con mối, cái dìa, thằng măng”.

Đêm như sáng lên. Tiếng của họ như tiếng sóng , lời của họ như tiếng khua lanh canh mái chèo.
Rồi họ lại hát:
“Thuyền ai có lửa xanh xanh

Có giầu xin miếng hỡi anh lái thuyền”. Đến đấy thì người vợ béo vào vai anh chồng một cái. Hì hì
Người chồng như không để ý đến cái cấu véo của chị, anh hát như mơ màng thế này:
“Thuyền ai có lửa vàng vàng/ Có giầu xin miếng hỡi nàng trong mui”...
Mấy anh em tôi như không có mặt bên họ nữa. Lúc này chỉ có đêm có sóng, biển chỉ có họ với nhau. Thì ra đằng sau những con thuyền nhỏ bé te tua kia là sự sống là văn hóa là tình yêu. Nó thô mộc nó trong trẻo đến lạ thường. Nó không bụi bặm trên con đường mưu sinh, dù con đường mưu sinh nào cũng đầy lừa đảo ô nhiễm nhân gian.


Vài năm sau cây cầu dây văng lừng lững vắt qua eo biển nối Bãi Cháy với Hòn Gai. Mỗi lần đi qua cầu ngó nhìn xuống bến phà cũ, tôi lại nhớ đêm nằm lại chờ phà bên xe chở thép. Lại nhớ vợ chồng nhà thuyền chài và trong tôi lai văng vẳng lời họ hát trao nhau. Tôi lại nhìn ra vịnh Hạ Long và bâng khuâng, một vùng nước đầy bí ẩn mà mình chưa được mon men tới…


23/6/2016

No comments:

Post a Comment