Vợ cằn nhằn.
Khối ông về hưu mà không chịu nhận là mình già. Sáng sáng tung tăng ngoài hồ
máy ảnh, điện thoại dư dứ trên tay hễ có con mẹ nào đít to ngực to mặc áo ba lỗ
đi qua là bấm nhoay nhoáy…. Đằng này chồng mình đêm thức đằng đêm, ngày thức đằng
ngày, viết viết lách lách, vợ “ ho” một tiếng là giật nẩy người…chỉ được cái
nay sinh hoạt CCB, mai dân phòng. Tù và hàng tổng thì ít mà CCB nhà ông tranh
nhau vác.
Chồng bực quá.
Này tôi hỏi bà? Bà thích tôi như mấy ông to TƯ về
hưu không? Bà có biết vì sao tôi về hưu mà vẫn sẵn sàng làm vệ sinh môi trường,
làm dân phòng không? Vì sao tôi vẫn CCB không?
Vợ đay lại. Ông hâm chứ sao nữa. Rồi mụ vợ cười he
he.
Chồng tiếp:
Chúng tôi về hưu là còn tiếp tục sống. Tiếp tục cống
hiến. Bằng chứng là chúng tôi đang sống ở chỗ chúng tôi đang làm cái anh vác tù
và, anh gác cổng và sáng ra tối vào chúng tôi có hàng xóm bạn bè. Còn các ông
to làm đến TƯ nghỉ hưu là hết. Không thò mặt ra ngoài không bạn bè( vì lúc
đương chức không chơi với hàng xóm, bạn bè tránh xa) . Từ ngày nghỉ hưu, hè nhà
các ông to mọc rêu cứ như ở quê mình, nhà đông con gái sáng ra ngồi xếp hàng tồ
ra cửa khiến rêu mọc xanh lè.
Vợ liếc séo chồng.
Chả cần biết. Họ nhiều tiền, về hưu họ vẫn đóng
thùng com lê ca vát ra đứng ven đường ngó ngược ngó xuôi. Vài tháng sau mới thôi.
Ông ra chợ Thái Hà mà xem. Vợ các ông to, đít bà nào cũng thây lẩy, vú cứ nần nẫn
… nhìn vợ ông xem có quá bà bủ trên quê ông không?
Chồng thở dài.
Nhưng chồng bà về hưu thì vẫn sống với bà với con
cháu và đồng đội. Vẫn có ích tổ dân phố…Làm to quá , cao quá về hưu ngày nào là
chết từ ngày đó bà ạ. Đấy bà xem mấy ông TƯ nghỉ hưu là người ta quên tịt .
Quên như đã chết.
Có nhiều ông TƯ về hưu 20 năm sau mới qui tiên .
Khi đài báo đưa tin, dân ồ lên: Ô hay ông này sống đến tận bây giờ kia à… đau lắm
bà ơi.
Vợ vừa thái rau muối dưa vừa quệt nước mắt nhìn chồng:
-Ừ em chỉ mong ông sống với bà cháu nhà em thôi, chả
cần làm to làm gì. Nhưng đừng quên … em ...à thôi .
Rồi vợ gật gù.
Ừ phải rồi. Làm quan to quá về hưu ngày nào là chết
từ ngày ấy
13/6/2016
No comments:
Post a Comment