Thursday, July 21, 2016

QUÊ



Nàng bảo với chồng:
- Mẹ đã ngoài 90 leo lét như ngọn đèn mình về ở với mẹ được ngày nào vui cho mẹ ngày ấy vui cả cho đời mình anh ạ. 

Chồng nàng gật đầu:
- Nhà cứ về đi, tôi còn trăm thứ phải lo với con với cháu. Với lại huyết áp tôi thế này khí hậu nóng ẩm miền bắc đột quỵ lúc nào không hay đâu. 
Nàng ngậm ngùi về quê một mình
Ở làng chả mấy người còn nhận ra nàng nữa. Bạn thời học trò xa nhau đã hơn 40 năm. Họ cũng ra thành phố cũng phiêu bạt tứ tán ở những nơi đô hội giống như nàng. Quê hương chỉ còn là câu kể chuyện với con với cháu những lúc buồn buồn. Hôm nàng về đến làng, nàng loay hoay mất mươi phút mới nhớ ra ngõ về xóm mình. Đổi thay quá, làng quê lên thành phường. Loa truyền thanh khu phố treo đúng chỗ cây khế bờ suối ngày xưa đang eo eo hát bài Bốn Chữ lắm. Lúc ấy đã chiều chạng vạng. Có một ông già thọt chân dắt cháu qua cầu xi măng. Con suối ngày xưa to là thế bây giờ chỉ còn mươi mét. Ông cháu lão thọt đứng nép gốc khế già tránh bà khách đẩy va li qua cầu. 
Bỗng ông thọt cất nhời:
- Bà Tình. Phải là Tình không?
Đứa cháu giật mình nép vào ông. Nàng cũng giật mình. Lâu lắm mới có người gọi tên cũ của nàng. Cái tên Trần thị Tình xa nàng kể từ khi nàng ra thành phố rồi theo nàng đi tận trời nam. Ở làng con cháu trong họ cũng gọi nàng là Phương Nga. Bà Phương Nga dậy đại học tiếng nước ngoài. 
- Ồi anh Thọt à anh… Đồng. Bà nhận ra anh chỉ vì cái chân thọt. Trí nhớ bà vụt sáng láng nên nhớ ra tên người bạn chăn trâu tên là Đồng. 
Đêm ấy nằm bên mẹ, nàng sờ nắn các ngón tay của mẹ lục khục và thao thức nhớ ngày xưa.
Cùng làng có bạn cùng học tên Thành học khá và nhà cũng khá giả. Đồng thập thễnh đi đến lớp lúc nào cũng đi đằng sau nàng và Thành. Thành đi học rồi về làm tới chủ tịch thị xã còn nàng đi miết không về. Thành lấy vợ người Hà Nội. Thành theo đuổi nàng có một dạo rồi thôi, khi gặp cô gái Hà thành. Nàng theo chồng làm sĩ quan bộ đội đi miết đến bây giờ. Trong trí nhớ nàng bỗng hiện lên hôm nàng đi đại học ,Thọt đứng ở gốc khế bên bờ suối đưa cho nàng gói quả sim cuối hè. Trên chuyến tàu xuôi hôm ấy nàng nhớ là vừa ăn sim vừa kể chuyện vui về anh thọt chân đất với mấy đứa bạn cùng nhập trường.
Mẹ nàng kể lõm bõm, anh thọt vẫn sang nhà mình, anh thọt vẫn ngồi ở bậu cửa chẻ tăm chẻ lạt rồi kéo nước cho mẹ. Mẹ khen, cái thằng bố thọt quanh năm ruộng nương mà cháu con học giỏi mà ngoan ngoan là …

Hôm nàng bay về Sài Gòn túi đồ của nàng bị ách khi qua cửa soi kiểm tra. Nàng mở túi, một gói quả cọ đã ỏm chín tím sẫm. Chú an ninh còn trẻ nhìn nàng hỏi;

- Bác quê Phú Thọ à ? Nàng gật đầu. Nàng vụt nhớ lời thọt đêm qua khi chia tay nàng.
Thọt bảo :
- Quê là thế Tình ạ.

No comments:

Post a Comment