Wednesday, July 6, 2016

Viết thằng ngồi bên phải

VIết thằng ngồi bên phải
...........................
Tôi và nó giống nhau ở chỗ khi vào đại học thấy lũ con gái cùng lớp người thành phố phát triển sớm hơn mình là gọi chúng nó bằng chị. Lại nữa, hai thằng đều có bộ quần xanh áo trắng luôn gối ở đầu giường cho phẳng nếp mà không dám mặc. Lại nữa, tậm tọng ghi ta đàn hát lừng phừng và đá bóng. Nó hơn tôi ở đoạn đánh bóng chuyền, đến sau này vào bộ đội về đóng ở Củ Chi, nó là cây chuyền hai khá nhất đội bóng Sư đoàn. Cả hai thằng đều là dân mạn ngược. Khỏe nhanh nhẹn nhưng body khiêm tốn.
Hồi năm 1969 tôi có bạn ở lớp nó trên Y khoa VB. Lên chơi, tụ tập hát hò bóng banh thành quen nhau. Lên trường bạn bạn gửi sang nhà con trai ngủ nhờ. Ngủ nhờ nên chúng nó làm cái gì mình theo nấy. Sáng sớm chúng nó rủ nhau ra suối La Hiên tắm cũng đi tắm. Chúng nó chỉ cho chỗ nào tụi con gái hay tắm tiên cũng mon men nghé xem. Chúng nó quát, đừng manh động mà làm lộ …của chúng tao. Thằng Liêm YB lòng khòng, thằng Minh đen lườm lườm. Tôi nể chúng nó quá. 
Đùng cái hết năm thứ 3 đi bộ đội. Hôm nhập ngũ lại gặp chúng nó. Thằng Đôn, thằng Hà, thằng Minh đen có mặt cả. Trưa hè năm 72 ngồi dưới gốc cây thị trên Phú Lương, Thái nguyên đợi xe về đơn vị mấy đứa bạn gái sụt sịt. Lúc ấy mình là người thừa. Chúng nó nắm tay nhau chúng nó nhìn vào mắt nhau trong lúc ve sầu kêu nức nở. Tôi nhớ trưa ấy, nắng thật vàng và lũ sinh viên Y Khoa thật là …lãng mạn dưới gốc cây Thị thơm nức mùi cô Tấm.
Nhập ngũ ba ngày, một sáng tôi và thằng Hoan ra tập hợp ở sân kho để đi làm sân khấu liên hoan văn nghệ, thấy nó và thằng Đôn vác súng chạy. Từ chỗ đại đội nó lên chỗ tôi 2 cây số, chúng nó chạy khỏe đáo để. Mồm ngáp ngáp gọi, bọn mày làm gì thế? Những ngày ra thao trường về lại tụt tạt ngồi quán uống chè chén và hút thuốc. Nó bảo, quân Cơ Điện chúng mày toàn thằng sát gái. He he, chúng tôi chả có bạn gái đến thăm, còn chúng nó, các nữ sinh năm thứ 4 dập dìu các chiều thứ 7 mát cả đường làng.
Cuối năm ấy hành quân đi chiến trường. Lại ngồi hát với nhau lúc dừng lại ở Hưng Nguyên, lúc dừng ở gần đèo Ngang. Nó bảo bây giờ vẫn nhớ bài Cây Thùy dương hát ở Cự Nẫm mày ạ. Ừ nhỉr thằng này nhớ dai thế.
Trên Trường Sơn, có một đêm tụi Y khoa nằm gần chúng tôi. Rủ nhau hút thuốc, nó mọi đáy ba lô có gói thuốc rê mua từ ngày ở Thái Nguyên. Có một cái gói nhỏ buộc dây len rơi ra. Thằng Đôn túm lấy mở ra. Ôi là một mớ tóc con gái. Đôn đưa lên mũi, nhăn nhăn cười . Mùi hoa dẻ chúng mày ạ. Nó giằng lại gói cẩn thận cất đi. Đêm ấy Trường Sơn buồn xa xăm.
Chuyện đánh nhau chả kể ra làm gì nữa. Hôm đánh xong Tuy Hòa hành quân ngược lên đường 7 đợi xe đi chiến dịch Sài Gòn thì gặp nó. Nó ôm chầm lấy tôi giữa trưa nắng. Nó bỏ cái bồng xuống moi ra 3 gói thuốc Basto, 3 gói Ruby. Nước mắt rơm rớm, tao tưởng mày chết rồi , tao đi đếm số thương binh đưa về không thấy mày. Rồi nó đưa cho tôi thỏi cao. Nó bảo tiêu chuẩn Trung cấp, Xê tao có trách nhiệm phát cho cán bộ. Tao bớt tí cho mày. Có tiền Ngụy mua mà ngâm uống cho khỏe mà đi bò bám địch. Nó đi xa rồi tôi vẫn thấy cái mũ tai bèo nhấp nhô. Tôi biết hôm ấy mấy lần nó lau nước mắt. 
Ấy thế mà sau ngày giải phóng nó lại về miền Bắc trước tôi. Tháng 8/75 nó được về đi học đại học quân y. Cuộc đời chúng tôi gắn bó suốt nửa thế kỉ. Bây giờ già, phổi yếu quá lên Viện nó khám. Nó bảo phế quản mãn tính vì hút thuốc từ hồi chiến trường. 
Thằng Đôn về làm giám đốc bệnh viện Tiên Yên rồi chết vì gan. Thằng Hà thì chết ở Bàu Cạn. Thằng Minh đen tít bên châu phi. Tôi và nó với thằng Hoan thỉnh thoảng chiều ra bia hơi Mỹ Đình. ngồi uống nhìn nhau chả cần mồi. Mấy thằng tôi bây giờ nhậu bằng gương mặt của nhau. Gương mặt từ ngày sinh viên đi lính đến bây giờ vẫn ưa nhìn đến thế.

5/7/2016



No comments:

Post a Comment