Thursday, August 4, 2016

Lượm lặt linh tinh


Tôi nghe được chuyện thế này nên chép ra đây.
......Bà cụ có nhiều con nhưng chỉ có một anh con trai út là học hành đến nơi đến chốn. Anh làm việc ngoài Hà Nội và lấy vợ ở đó. Thi thoảng hai vợ chồng dong nhan về quê vào những kì nghỉ lễ. Mỗi bận về cũng đồng quà tấm bánh cho mẹ, hương khói cho cha. Bà cụ chả giàu có gì nhưng vẫn đủ miếng ăn. Có một tết anh con trai bảo vợ:
- Có nhẽ lâu lắm mình chả mua cho mẹ tấm áo cái quần.
Cô vợ:
- Ôi dào mua vải cho mẹ, mẹ thích may kiểu gì mẹ may. Quần áo nhà quê mình không dành.
Tết ấy, trong khói hương chiều ba mươi anh con trai giở quà giữa nhà
- Mẹ ơi vợ chồng con cho mẹ 2 miếng vải đẹp lắm mẹ may mà mặc.
Người mẹ khẽ khàng :
- Mẹ xin
Vài năm sau mẹ mất. Vợ chồng con út từ Hà Nội vội vã về quê. Người con lao vào nhà đến bên quan tài mẹ. Anh nhìn gương mặt hiền từ của mẹ kêu lên:
- Mẹ ơi . Vợ anh cũng nhào vào :
- Mẹ ơi . Họ òa khóc nức nở.
Bỗng người con trai nín bặt hỏi to:
- Sao? không còn quần áo mới hay sao mà để mẹ mặc quần áo cũ? Quay sang bà chị cả anh hỏi:
- Thế vải chúng em mua về đâu mà không may?
Người chị lau nước mắt:
- Vải của cậu mợ để bên cạnh mẹ đấy. Rồi người chị buồn buồn khẽ nói :
- Mẹ buồn. Mẹ thích vải ấy lắm nhưng mẹ dặn khi nào chết thì để bên cạnh mẹ chứ mẹ không may. Giá ngày ấy chú nói Mẹ ơi con biếu mẹ miếng vải thì mẹ vui biết bao và bây giờ mẹ mặc áo mới mà đi. Mẹ bảo, cho và biếu khác nhau lắm các con ạ.
5/8/2016

No comments:

Post a Comment