Tuesday, August 23, 2016

MỘT MÙA ĐÔNG ĐÃ XA ( 1 )


Mùa đông năm ấy rét dã man. Tôi đi với Giám đốc Công Ty ra Móng Cái. Vừa năm trước ta và Trung Quốc mới ngưng hẳn tiếng súng. Suốt dải sông Ca Long hoang tàn, thị xã Móng Cái chỉ còn đống gạch vụn nay lác đác xây nhà và san ủi đất để làm lại cơ ngơi đã bị tàn phá. 

Nhìn những xe chở song mây, chở trái dừa từ Nam ra đứng ùn ùn trên những bãi bùn trong gió mùa đông mà ngao ngán. Cả thị xã duy nhất có cái nhà xây to nhất là Bưu Điện Móng Cái và kề đấy là một cái khách sạn nhỏ cũng của ngành Bưu Điện. Chúng tôi sang Đông Hưng bằng thuyền nan. Lần đầu tiên tôi nhìn những lò gốm ven bờ sông hoang phế chợt nhớ ngày bé nghe người ta khen đồ sứ Móng Cái. Sông tấp nập và lộn xộn những thuyền mảng và rất nhiều loại người với những mầu quần áo khác nhau. Nhìn sắt cuộn Trung Quốc vận chuyển sang ta bằng mảng nứa hoặc thuyền gỗ. Cửu vạn cả người ta lẫn người Tàu vác vai hoặc kéo xe lên bờ. Cái sự xuất nhập khẩu rất giống chợ Gầm cầu Long Biên. Hay phết. 
Trong cái lạnh co ro những căn phòng trọ ở Thị xã Đông Hưng Trung Quốc, chúng tôi ngồi hút thuốc vặt với những cán bộ người miền Nam. Họ nói họ ở đây vài tuần rồi. Đi đòi nợ thương lái Trung Quốc mà ăn hết cả tiền mang theo nhưng vẫn chưa đòi được. Vài chủ tàu dừa nằm ở cảng Phòng Thành cũng về Đông Hưng ngủ trọ rên xình xịch. Mẹ nó, hợp đồng với bọn Tàu này chả có nghĩa lí gì. Dừa thúi hết trơn mà nó chưa thèm nhận hàng, tết đến nơi rồi. Chúng tôi ở cùng trong căn nhà trọ tường dán giấy lòe loẹt , sờ vào thấy dinh dính mùi khói thuốc và nước tiểu. Những người miền Nam rét run lập cập. Họ bảo chưa bao giờ họ biết cái lạnh thế này. 
Ngày thứ 3, có người đón chúng tôi đi. Đó là một Cty thép trên Bắc Hải. Xe đến, họ cùng môi giới vào Công an chừng mươi lăm phút rồi ra. Họ bảo chúng tôi về nghỉ đến chập tối thì đi. Chị Đào GĐ công ty quay về Móng Cái. Chị dặn tôi, sang đấy tùy theo tình hình mà quyết số lượng hàng em nhé. Trời mưa thùm thũm nhìn chị xuống đò chiều hôm ấy buồn thấu ruột.
Đêm Quảng Tây rét. Sương trắng như sữa. Càng khuya càng dầy đặc sương. Hôm ấy là 10/1/89 nhằm ngày 3 tháng chạp. Chị Lan Huê phó GĐ công ty Phụ tùng SG nói cứng, kệ cha nó, họ chịu được mình chịu được, Ta vào hang bắt cọp đấy mà. Con xe Lada mới của công ty thép Bắc Hải chở 4 chị em chúng tôi còn một con xe Gát 69 chở 3 người tàu. Chạy chừng 30 cây số xe dừng lại. Đến đây là vùng kiểm soát rất ngặt nghèo theo chế độ BIÊN MẬU của họ. 

Bốn người chúng tôi nép vào ven rừng im lặng đợi người nhà thép Bắc Hải đi đút lót trạm liên ngành. Dễ đến hơn một tiếng sau họ quay trở lại. Chúng tôi thở phào và lên xe. Lúc chui qua cái thanh chắn thấy thằng lái xe thò tay ra đưa cho thằng gác bao thuốc Malboro. Hồi lâu nó bảo, hai cây thuốc và 2000 tệ đấy. Chúng tôi im lặng. Khuya, núi đồi Quảng Tây như sữa ca cao. Chúng tôi đói.
( còn nữa)


23/8/2016
Chụp với chi Đào trước lúc sang Quảng Tây. Thị xã Móng cái là một vùng đất đang san ủi

No comments:

Post a Comment