Friday, January 13, 2017

Kí ức tháng1


( với các bạn ĐInh Ngọc, Hoan khuất, le Nguyên. Bùi Tom , Luong Xuan Canh. Vũ ĐìnhKhang. )

14/1 năm ấy cũng rét và mưa bụi. Chúng tôi ngồi túm tụm trên đồi sim gần ga Lương Sơn. Có cây ghi ta của Bùi Thái Hà khoa điện phập phừng. Phía thị xã Thái Nguyên tối om om . Nhà ga chỉ mấy ngọn đèn bão đỏ quành quạch. Cả một tiểu đoàn ngồi trên đồi chờ tàu để lên đường đi vào Nam. Không có quân cảnh , không có hàng rào biệt lập, đồi thì mênh mông mà đêm và sương lạnh cũng mênh mông . Chúng tôi hát, bài hát "Xuân chiến trường" của Nga, rồi hát "Cây Thùy Dương", "người cùng trung đoàn"… chúng tôi sít soa vì rét. Bên C4 bọn đại học Y khoa có rất nhiều bạn gái chia tay, bên C1 bọn đại học Sư phạm cũng nhiều bạn gái đang tức tưởi. Còn bên tôi mấy anh Cơ Điện Luyện kim thì chỉ đàn ông với nhau. Tôi nghe có cả tiếng cười tiếng khóc của con gái ở góc rừng C4. Tôi sờ trong túi. Lá thư bố tôi viết cho tôi mới nhận hôm qua . Bố tôi viết 8 trang giấy poluya, tám trang giấy là nước mắt và hi vọng của bố mẹ tôi. Tôi nhìn qua hướng Tam Đảo, phía ấy là quê mình. Phía ấy đêm tối mịt mùng .
Khuya, chúng tôi lên tàu.
. Con tàu già nua cũ kĩ chở đầy ắp tuổi xuân. Gần 600 người lính Sinh Viên trật tự như xếp hàng vào lớp. Nhẹ nhàng cẩn thận. Trời sáng suông, những tiếng gọi tên nhau bị dồn nén bật lên thành nức nở. Bạn gái khóc. Người đưa tiễn khóc. Nơi con tàu đưa chúng tôi đến là nơi hi sinh là chết chóc. Giờ phút chia lìa cũng là đây. Cái đèn nửa vàng nửa đỏ của nhà ga lúc lắc. Có tiếng còi tàu khàn khàn rúc lên. Tiếng còi tàu mãi mãi là tiếng chia xa .

Bốn mươi năm sau. Cái ga tàu cũ kĩ ấy vẫn thế, không cũ hơn được nữa . Một mùa hè tôi trở lại ga Lương Sơn gặp một cái đầu máy hơi nước tàn phế ở một khúc đường nhánh rẽ vào trạm sửa chữa. Tôi vụt sáng lên nỗi nhớ con tàu đưa chúng tôi đi chiến đấu ngày xưa và nhớ những người bạn ở ga sép này vào một đêm sương lạnh mấy chục năm trước
2012

No comments:

Post a Comment