Tuesday, January 3, 2017

MẸ


( Đây không phải là thơ)

Khi mẹ còn trên đời, con tóc bạc vẫn bé thơ
Con chỉ lớn từ sau ngày mẹ mất
Lo hương khói và lo anh em cháu chắt
Mỗi ngày thêm vấp dại biết chừng nào

Khi mẹ còn, con vênh váo làm sao
Buồn thì lại về quê với mẹ
Mẹ bảo : cha bố mày làm to làm gì hả ?
Hết quan tàn dân, cũng đến thế thôi mà

Ngày con lên đường đánh giặc bom Mỹ thả làng ta 
Mẹ khóc sau vườn rồi ra ngõ 
Mẹ dặn con theo kịp anh em đồng chí
Mẹ bảo - tình thương là nơi đón con về

Bao nhiêu bạn của con mãi mãi không về
Ngày chiến thắng con về, mẹ nấu cơm không độn
Bát trắng thắp hương cho đồng đội
Của con mình nằm tít tắp trời Nam

Con lại đi mẹ lại mỏi mòn
Thời của những bo bo ngô răng ngựa
Mẹ ngồi ngóng con ngoài bậu cửa
Sau mỗi mùa thi lũ lụt thối đồng

Đã bao lần mẹ về thăm cháu mùa đông
Hà Nội rét làm sao như ở quê mình được
Mẹ thương đứa ở nhà thiếu manh chăn đắp
Đêm trở mình ướt miếng trầu khuya

Những lọ chai những manh vải thừa
Gom thành túi quà khư khư ra tàu hỏa
Mẹ về rồi con thấy thương quê quá
Quê là nơi mẹ đợi ngát khói chiều

Đảng dậy con đi dậy phấn đấu thật nhiều
Nhưng chả dậy con đường về quê mẹ
Chỉ có mẹ thôi, người nông dân ít chữ
Thì dậy con đường tiến với đường lùi

Mẹ nằm trên đồng thương lắm mẹ ơi
Chả có tượng đài quảng trường gì cả .
5/1/17

No comments:

Post a Comment