Saturday, January 28, 2017

CHUYỆN TẾT Ở CHIẾN TRƯỜNG


( bạn đọc đừng hỏi : sao bao nhiêu tết thời đi làm ngành thép không nhớ mà nhớ tết đâu đâu? 
Xin thưa, những cái tết lo cuồng lên vì lương vì thưởng lo ngân hàng , thuế , công an lại lo biếu sếp. Không biếu sếp khốn nạn lắm< Những cái tết ấy muốn chôn vùi đi nhớ làm mẹ gì cho chóng chết. NHớ những cái tết chiến trường cho đời nó đẹp lại hơn)

++++++++++++++++++
Tôi nhớ đêm ấy 7/2/1975.
Hôm ấy nhằm 27 tết Ất Mão.
Khuya lắm có tiếng súng nổ ngay trong vùng trú quân của đơn vị. Cả đại đội choàng lên. Liên lạc chạy dậm dịch. Đại trưởng Kế người Cẩm Khê huy động mỗi trung đội một tổ 5 người do Trung đội trưởng TRần Đông Chấn người Ninh Bình chỉ huy truy kích .

Mới đến khu vực này được 2 ngày và biết rằng ra đường 14 chỉ còn vài ba cây số. Tết đến nơi rồi và cũng biết đánh nhau đến nơi rồi nên tết vui tết buồn cứ trộn lẫn. Ngày nào cũng như ngày nào ăn cơm canh ruốc khô thả vào nước chua lá bứa. Món mặn là muối giềng . Cứ thế ăn nhiều nên đi kiết. Mấy thằng lính Phú Thọ mới vào khóc, anh ơi em lòi rom. Đào hầm, đào giao thông hào nối trung đội với nhau cứ như tác chiến tại đây luôn. Cầy cáo hươu nai chim chóc nhiều mà không dám bắn. LÍnh ta sốt. Thằng nào sốt cho nằm riêng một cái hầm rộng có y tá chăm nom. Cán bộ sợ vào chiến dịch đến nơi rồi hao hụt quân số. 
Đêm ấy thằng Thuận Đông Lao Hoài Đức sốt cao quá. Nó hô Đứng lại !tao bắn chết mày! Xung phong!. 
Cả đại đội lăn nhào xuống hầm. Rừng im như tờ. Đại trưởng lao xuống chỗ hầm sốt rét. Thằng Thuận ướt đầm mồ hôi. Rên khe khẽ. Soi đèn pin thấy môi nó đỏ lựng như môi hoa hậu bây giờ.
Rừng lại im ắng một lúc. Trời xanh đen. Những khu rừng già Dak lak lấm tấm lân tinh như sao trời. Hai phát súng nổ tiếng nổ lịm ngay vào đêm. Tổ của Trần Đông Chấn đi gần đến sáng thì ì ạch khiêng về con lợn rừng chừng hơn tạ. 
Chấn báo cáo Đại trưởng, không biết thằng nào bắn lợn rừng ngay trong khu quân ta . Chúng tôi truy kích một đoạn rồi mới quay về khiêng nó về đây. 
Đại trưởng càu nhàu, băn khoăn. Chả nhẽ báo cáo lên cấp trên rồi lại phải nộp con lợn lên theo. Ra lệnh , Mổ chia đều các trung đội. Giao cho B trưởng Chấn chỉ huy ngay. Đại trưởng gọi Chấn ra thì thầm. Gói cho Tiểu đoàn bộ chừng một yến cho liên lạc mang lên . Im lặng nhé. 
Cả đời tôi chưa bao giờ được bữa ngon thế. Đến bây giờ tôi chả thấy thịt lợn rừng có mùi vị như vậy. Chúng tôi chỉ kho thịt với giềng. Ăn thịt còn nước cho muối mặn vào rồi rót vào can nhựa mang theo ăn dần.

Chiến dịch Tây nguyên miên man những trận đánh, rồi kéo nhau vào Sài gòn, thằng sống thằng chết thằng ngắc ngoải nằm lại dọc đường thế mà vẫn nhớ bữa thịt lợn rừng cái đêm giáp tết giáp đường 14. Nhớ là vì nín thở sợ mình đã bị lộ, sợ khéo mà ăn bom pháo, nhớ là vì thịt ngon quá, nhớ là vì hôm ấy đã là 27 tết Ất Mão.
Hơn tháng sau, ngày 24/3/75 chúng tôi đánh trận tiêu diệt xe tăng trên đường số 7. TRận ấy đại đội tôi bắn cháy 4 cái M48. Tiểu đoàn bắn cháy 12 cái bắt sống hơn chục cái nhưng hi sinh cũng vài chục người. Tối ấy nằm bên bờ sông Ba thịt một con chó ngồi ăn đêm trong vườn chuối. Chấn bảo với tôi, mày có biết thằng nào bắn lợn rừng ở kiềng mình hôm áp tết không? Tôi bảo, tao đoán là mày. Nó cười , thế mà tao chạy về kịp để chỉ huy chúng mày truy kích thằng nổ súng đấy. Giỏi không? He he.
Tôi về bắc ngay cuối năm ấy. TRần Đông Chấn không được về học lại cao đẳng Giao thông Vĩnh Yên vì đã là sĩ quan. Chả biết bây giờ Chấn còn sống không. Nếu sống cũng gần 70 tuổi rồi.
Tấm ảnh này cách chỗ chúng tôi mổ chó đêm 24/3/75 chỉ 2000 mét

No comments:

Post a Comment