Friday, August 25, 2017

Chuyện kể CỦA NGƯỜI ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG TRINH SÁT

Chuyện kể 
CỦA NGƯỜI ĐẠI ĐỘI TRƯỞNG TRINH SÁT

(Lời người viết:
Trong chuyến đi CAM PU CHIA đầu tháng 8 vừa rồi, một người bạn thế hệ sau của tôi đã đón chúng tôi về nhà anh ấy ở Bình Long. Hôm sau anh lại đi cùng chúng tôi sang chiến trường cũ ở Karachie, Kongpongcham. Câu chuyện dưới đây là tôi chép lại trong nhật kí của anh ấy. Một tiểu đoàn trưởng đã về làm nông dân. Anh tên Trần Quốc Bình quê Thanh Hóa )

*********
Chúng tôi nhận lệnh từ cấp trên, đưa một tổ trinh sát có máy VTD do cán bộ đại đội chỉ huy đi về hướng X tìm bắt liên lạc với một bộ phận phản chiến của lính Pol pot rồi đưa họ ra ngoài an toàn. 
Tôi biết, không chỉ trinh sat trung đoàn mà trinh sát Sư đoàn trinh sát mặt trận cũng đang làm việc ấy. Nhận lệnh rồi mà băn khoăn. Trong vùng cài răng lược này tìm họ ra sao? Rất dễ nhầm vào lính pol pot đang hành quân. Trang bị súng ống của họ cũng hệt như lính pol pot. Nhầm nhỡ là tổn thất ngay lập tức. Nhưng lệnh ban ra là thực hiện không chần chừ. Tôi nhẩm tính, sẽ có cuộc tao ngộ chiến đây. Phần thắng sẽ thuộc về bên nào có trí thông minh và quyết tâm cao. Tôi bảo anh em mặc đồ và đội quần đùi sọc lên đầu thay cho đội mũ rồi đi.

Và chúng tôi không đợi lâu. Chỉ mới nửa buổi hành quân chúng tôi đã gặp nhau. Một trảng rừng ngột ngạt hơi ẩm. Cách nhau vài chục bước chân. Họ đi về phía chúng tôi còn đội hình tôi đã kịp ngồi xuống phía sau. Tôi là đại đội trưởng đi đầu chỉ kịp vẫy tay anh em phía sau sẵn sàng chiến đấu. Tôi căng mắt, tay vẫn trong vòng cò Ak báng gấp. Tôi truyền lệnh: Tao ra nhá! Nổ súng thì phải nổ đồng loạt. Đừng bắn vào lưng tao.
KHẩu Ak nóng ran ngang bụng, họng súng cũng ngang tầm bụng đối phương. Tôi bước những bước nhỏ. Tôi nghe, rất đanh và gằn giọng. “ tam phờ lâu na” đồng thời một tiếng thét “Oài” và làn đạn của đối phương xẹt ngang đầu tôi. Cái cảm giác chiếc quần đùi trên đầu tôi rớt xuống và súng của tôi cũng nổ. Ngón tay tôi lâu nay trở nên nhậy cảm đến khủng khiếp trước đối diện với kẻ thù. Chỉ mới một năm từ người chiến sĩ trở thành đại đội trưởng, sự sống chết đã dậy cho chúng tôi có sự mẫn cảm lạ thường. Những kẻ đối diện tôi trừ thằng đi đầu còn đội hình phía sau đứng sin sít nhau và chưa kịp hạ súng xuống thì đã bị loạt đạn của anh em trinh sát phía sau tôi đốn ngã. Hồi ấy cái quần đùi có sọc của lính mà chúng tôi đội lên đầu để xệ một bên có sọc là muốn làm thay cái khăn quấn trên đầu của lính Pol Pot khiến kẻ địch nhầm quân ta với đồng bọn của chúng . Lúc cái quần đùi trên đầu rớt xuống ấy là lúc tôi nổ súng. Tôi quì xuống xiết cò mồm thì hét . Địch bỏ chạy, Hết loạt đạn tôi rút US ném về phía có tiếng gào khóc. Rừng im bặt. Cuộc tao ngộ chiến chỉ 1 phút để lại 5 xác lính Pol pot. . Tôi thay băng đạn, bảo anh em thu 3 khẩu súng rồi trở lui. 
CHúng tôi đi lại con đường cũ chừng 50 mét thì nghe tiếng rên trong bụi cây. Tôi và chiến sĩ Thắng xộc vào. Một người khơ me chắp tay lạy. Người này bị một vết thương ở chân, vết thương được băng một chiếc khăn rằn. Chả biết đó là dân hay lính nữa vì chỉ thấy trên người độc một chiếc quần đùi cáu bẩn. Tôi đoán người này nằm trong bụi chắc đã vài ngày vì người nó hôi lắm. Đánh nhau xong rồi là bỗng thấy thương thương, Nhìn người đàn ông gày gò không có súng không nỡ giết hoặc bỏ lại. Chúng tôi dìu hắn đi theo dù biết cuộc hành quân này sẽ khó khăn thêm. Lúc đầu còn rên và khóc lát sau thấy chúng tôi thật lòng người đàn ông ấy im bặt bặm môi theo chúng tôi. Nhưng chuyện oái oăm không dừng ở đó. Oái oăm theo chúng tôi suốt cuộc công tác này như thử lòng người lính tình nguyện cứu giúp một dân tộc đang bị diệt chủng. 
Đi tiếp vài trăm mét chúng tôi bỏ đường mòn cắt rừng để đi tránh né hướng tàn quân lúc nãy chạy vào. Đúng lúc ấy chúng tôi gặp một em bé gái chừng mười tuổi gầy queo quắt chỉ như đứa trẻ lên 5 tuổi . Bụng nó tóp lại, da tái mét mứt thì trắng rã thô lố. Nó co quắp sợ hãi nằm giữa lối đi nhìn chúng tôi thất thần. Chỗ này rừng lluwa thưa, có thể quan sát hàng chục mét. Tôi quan sát cẩn thận rồi chạy lại chỗ em bé, ra hiệu cho người phiên dịch hỏi nó. Em bé nói lộp bộp tiếng được tiếng mất. Hỏi nó đói không? Nó gật. Hỏi nó khát không? nó gật. Đư lương khô cho nó ăn và nước cho nó uống. Rồi hỏi nó , lấy nước ở đâu? Nó ngửa mặt lên trời xòe hai bàn tay bụm lại đưa lên miệng. À thì ra nó chỉ uống nước nhờ trời mưa. Nó đứng lên không nổi , vậy là chúng tôi phải cõng nó theo. Bây giờ thì đội hình hành quân có thêm hai nhân mạng nữa. Một què một sắp chết đói. Đội trinh sát đã nguy nn nay lại càng gian nan gáp bội. Suốt dọc đường chui rừng chúng tôi luôn lo người đàn ông kia là lính địch. Mang người đàn ông bị thương đi theo không biết là tôi sai hay đúng. Sai vì nếu nó là kẻ địch, Đúng vì mình đã cứu được một sinh mạng sắp chết trong rừng. Đầu óc tôi mông lung, nhưng khi quay lại nhìn hai sinh mạng Khơ me ấy tôi lại thấy hình như mình làm đúng.

Cứ thế chúng tôi đi về phía trước, nơi có thể những người lính phản chiến và gia đình họ đang đi tìm chúng tôi. Họ cũng đang trong tình trạng nguy hiểm nếu chả may gặp lính Pol Pót. Chăc chắn họ sẽ bị giết bằng sạch nếu gặp quân lính cùng dòng máu của họ. Hướng chúng tôi đi tới chằng chịt những day leo và um tùm gai lưỡi mèo, vướng víu khó chịu vô cùng. Có chỗ cây thưa ra thì lại là những lùm tre gai rậm rịt và dốc. Chúng tôi chui qua những lùm gai tre đan vào nhau vẫn dìu người đàn ông Khơ me và cõng cháu bé oặt oẹo. Sau khi dừng lại ăn cơm nắm tôi chặt gậy cho người đàn ông chóng để đi tiếp. Lúc này đôi mắt bé gái như trong lại . Nó rúc vào vai tôi, nó nhặt những hột com nguội đưa vào mieengj thạt cản thạn. Tôi dặn mọi người im lặng mình vác súng chui ra khoảng rừng. Trời đất ạ. Hóa ra chúng tôi nằm ngay cạnh một con đường có vết xe bò chỉ chừng chục mét. Tôi ngó sang trái, rồi ngó sang phải, đúng lúc ấy địch từ phía bên phải đi tới. Tôi nhìn thấy nó thì nó cũng đã nhìn thấy tôi. Tôi đang ở tư thế bò nhổm dậy nổ súng vào đám Pol Pot chưa kịp tản ra. Hai cái xác ngã vật xuống và những tiêng hét hãi hùng. Chúng chạy quay lại. Đúng lúc ấy cậu trinh sát sư đoàn ôm khẩu phóng lựu chạy ra nổ cạch oành hai quả về phía địch chạy. Các loạt AK của nhóm trinh sát ghìm đầu bọn Pol pot xuống. Chúng tôi bỏ không thu súng địch nữa mà cho bộ đội rút chạy ngay.
"NGhề" của bọn tôi luôn né địch, nhưng ngaỳ hôm nay toàn là gặp địch mà địch lại nhìn tháy mình. Chúng tôi dìu nhau chạy đến một khu rừng hướng chiến tuyến của mình. Đội hình cách nahu 3 mét cứ chui qua những bụi tre gai mà đi. Những bụi tre như từ nguyên thủy rậm rì xanh ngăn ngắt. Tôi nửa bò nừa ngồi xổm cõng đứa bé gái. Con bé nhìn tôi , nó cũng khóc vì thương tôi. Đúng lúc gai tre móc vào áo tôi quay lại gỡ thì có tiếng quát. Tiếng Miên . Một loạt súng địch vang lên. Lá tre rụng rào rào. Tôi cũng bắn đại về phía trước vài loạt ròi lăn xuống một cái hố. Nghe tiếng phốc mà không thấy nổ tôi đón chúng bắn phóng lựu quá tầm. Bỗng ba tiếng nổ xa phía sau . Hay quá mày bắn chặn hộ tao phía sau . Tôi mò dưới lùm cây kéo đứa bé gái lên lưng rồi lệnh kiểm tra quân số. May thế. Chúng tôi vẫn đủ và cả người đàn ông Khơ me cũng không làm sao. 
Tôi lệnh cắt sang ngang chuyển hướng về phia tây. Khốn nạn , lại vướng một con suối. Bờ xuống rất dốc và chằng chịt dây rừng. Hai chiến sĩ sang trước chọn vị trí cảnh giới để tôi cõng cháu bé và dẫn người đàn ông sang sau. Đám dây bùng nhùng khiến tôi xoay xở hì hụi rồi lăn tròn xuống nước. Cả tôi và cháu bé ngụp dưới suối . Con bé con khóc thét lên. . Tôi bịt miệng nó ghé sát vào tai thì thào, im nào! Chả biết nó có hiểu tiếng của tôi không mà nó im bặt và ôm chặt lấy tôi.
Đội hình qua suối an toàn. Thế là lại một ngày trôi qua . Chúng tôi nhận được lệnh trở về trung đoàn. Tôi không biết các mũi khác đã gặp đoàn phản chiến chưa? Còn chúng chúng thì không gặp được họ. 
Chuyện đánh nhau thì tôi và các đồng đội những ngày ở Tây Nam còn lạ gì nữa. Nhưng đánh nhau mà trong đội hình có cả một người đàn ông bên đối phương bị thương và một đứa trẻ sắp chết đói thì quả là hi hữu. Tôi chả ân hận gì về việc bắt lính mình phải một phen khổ sở vì hai sinh mạng lạ hoắc ấy. Đồng đội tôi cũng thật tuyệt vời khi họ sẵn sàng nhường khẩu phần ăn cho hai người Khơ me nọ.

Bốn mươi năm qua, liệu người đàn ông ấy còn sống không? Nếu còn chắc là lên cụ từ lâu . Còn bé gái nay chắc cũng đã lên bà nội bà ngoại. Tôi nhớ hôm giao nó cho bộ phận Dân Địch Vận trung đoàn nó gọi theo tôi đầm đìa nước mắt.
Bình Long 11/8- Hà nội 25/8/2017

No comments:

Post a Comment