Friday, August 4, 2017

MÙI ỔI CHÍN


Lúc ấy HTX nông nghiệp đang vào hồi đi lên phơi phới. Lũ chúng tôi lên học cấp 2. Ở làng học hêt cáp 2 là đã có thể đi thoát li làm công nhân hay ở nhà làm kế toán làm cán bộ xã. Làng tôi dặt nhũng anh chị chỉ học hết lớp 4 là về làm ruộng.
Ngày ấy vui lắm, đội này đội kia thi đua nhau. Sự thi đua gồm cả năng suất lao động cả đoàn kết thân ái trong gia đình và xóm giềng, lại cả văn hóa văn nghệ. Đi ra đường trẻ em phải biết chào hỏi người trên. Trẻ xóm nào nói tục chửi bậy thanh niên xóm ấy mất điểm thi đua. Đội thiếu niên được anh chị thanh niên hướng dẫn cứ chiều thứ 7 là quét sạch đường thôn. Đội thiếu nhi của tôi cũng hăng hái lắm. Anh Định phụ trách đội nghĩ ra sáng kiến cứ ghép 2 đứa lại một đôi. Đôi nào đôi nấy quét sạch đường nối nhà hai đứa. Chỉ cần quản từng cặp trẻ con là sạch bong cả xóm. Tôi được ghép với con Liên. Lúc anh phụ trách đọc tên từng đôi lên đứa thì vỗ tay đứa thì buồn tiu nghỉu. Có đôi vỗ tay nhìn nhau cười toét. Tôi biết thừa chúng nó thích nhau mà. Có đôi quay đi chả nói với nhau nhời nào. Biết ngay hai đứa ấy không ưa nhau.
Cái Liên nhìn tôi không ra vui cũng không ra buồn. Nụ cười của nó mở nửa chừng, nó vơ…ng ạ khi nghe anh Định hỏi :
- Em Liên và em Luân nghe rõ chưa?
Từ ấy kể cả khi đi ngủ, lúc nào tôi cũng nghĩ về đoạn đường từ nhà tôi đến nhà con Liên. 
Liên khỏe lắm. Nó bằng tuổi mình nhưng học dưới một lớp . Mặt nó tròn và rát nhiều lông tơ bết lại thành tóc mai. Nó hăm hở quét đoạn đường từ nhà nó sang tới gần cổng nhà tôi. Đến gần cổng nó gọi : Luân ơi quét nốt nhé! rồi đi về. Tuần nào họp đội tôi và nó cũng được nêu gương. Anh Định nói rõ, đoạn đường Luân Liên xa nhất mà lại sạch nhất. Lại nữa, hai em này đoàn kết không tị nạnh. Liên nhìn tôi vẫn cười nửa miệng. 
Đùng một cái năm sau máy bay Mĩ đánh phá vào con đường sắt qua làng. Mọi sự thanh bình với HTX, với phong trào “Sạch Nhà tốt ruộng “ …lùi vào dĩ vãng. Chuyện đội thiếu niên thi đua học hành, học tập ăn chín uống sôi, chuyện làm “kế hoạch nhỏ “ cũng thành cổ tích. Anh Định và các anh thanh niên khác đi bộ đội vào Nam đánh Mĩ . Lũ chúng tôi đứa đi học cấp 3 đứa đi công nhân lâm trường, đi làm cầu đường tứ tán. Làng quê bắt đầu vắng thanh niên trai tráng, sau mỗi đận bom MĨ ném vào làng các ông già bà cả ngồi khóc gọi tên con ở xa.

Mùa hè năm 67. Tôi học lớp 9 nghỉ hè về đi gặt ruộng sâu. Tràn ruộng sâu ở gần ga tàu hỏa nên thanh niên phải đầu tầu gương mẫu , thanh niên phải dấn mình vào chỗ nguy hiểm nhất. Thế là chúng tôi trằm mình dưới nước hối hả cắt lúa. Nắng nhễ nhại, tôi nhìn cái Liên lội ngang lưng mồ hôi tong tỏng, má nó đỏ rực lên, gò ngực phập phồng ướt dượt. Tôi kéo cái thuyền nan nhặt từng gồi lúa chất lên thuyền kéo vào bờ rồi gánh về kho. Nó bảo Luân ơi để tớ lên gánh lúa cho. Bạn cứ kéo thuyền vào vớt lúa lên bờ, tớ gánh khỏe hơn. Tôi nhìn nó cái cổ đỏ như cổ gà chọi dưới nắng. cánh áo nâu dính chặt vào người . Cái thứ áo ướt của con gái khiếp thế. Nó như lửa. Lửa ở chỗ không nhóm được lửa cháy. Rồi nó lần tay chìm dưới mặt nước. Moi lên cái khăn mùi xoa buộc 4 góc có hai quả ổi chín đưa cho tôi một quả. Hai đứa đứng giữa đầm nước đến ngang hông ăn ổi. Môi nó mọng lên tôi ngạc nhiên bụng tay nó rất dầy lông tơ. 
Sau mùa gặt tôi nghe nói Liên đi lâm trường Thanh Sơn. Lúc ấy tôi đi học lớp 10 ở Yên Bái. Một lần về nghe bạn bè bảo cái Liên đi Lâm trường rời. Con ấy lớn lên xinh thế chỉ tội lông chân lông tay đến khiếp. Tôi chợt nhớ hôm gặt ruộng sâu với nó. Mà khỉ thật tôi lại rất thích đứa con gái nhiều lông tay lông chân. Có lẽ là tôi hay nhớ tới cái Liên ngày đi gặt lúa dưới bom Mĩ 
Tôi vào đại học một năm thì nghe cái tin Liên chết tai nạn vì đi xe đạp va vào ô tô tận trên Thanh Sơn.Bây giờ sau nửa thế kỉ vẫn còn nhớ trong một buổi lên lớp ngồi giở sách ra và viết mấy câu thơ vào sách rồi dấu biệt . 
…Chết đi mà má vẫn hồng
Ổi làng vẫn chín vẫn nồng hương xưa…

No comments:

Post a Comment