Wednesday, August 16, 2017

NHỮNG CON BƯỚM NÂU BAY VỀ


Mãi tới 1 giờ sáng tôi mới về đến nhà. 
Hà nội nóng hâm hấp đến vàng cả đèn khuya. Vài tiếng trước còn ngồi bên những người bạn chinh chiến một thời với đầy đồ ăn bia rượu. Chủ nhà là một chú lính non choẹt hồi đó, bây giờ là người thành đạt nơi trời nam. Bữa cơm không cấp hàm mới ngon làm sao. ( mọi bữa cơm có cấp chức thứ tự là những bữa ăn tồi tệ nhất trên đời)
Chợt nhận ra cuộc đời là một chuỗi hơn chục ngàn ngày đóng vai TUỒNG. Vai diễn nào cũng có hồi hạ màn mà chỉ có xít xoa nhận xét của người đời thì không bao giờ tấm màn nhung khép lại.
Trưa hôm qua nắng chan hòa. Nắng đẹp đến nỗi bạn tôi Khuất Duy Hoan gần 70 tuổi trẻ phơi phơi như chỉ hơn 60. Rồi những người vợ lính miền bắc lập nghiệp phía trời nam nước mắt lặn sâu vào khuôn mặt xa xứ nay cũng dãn ra theo tiếng cười cháu nội cháu ngoại tung tăng đuổi bướm trong vườn . Lại bướm. Lại nhìn thấy những con bướm nâu to bay về trong vườn nhà bạn tôi.

Người lính 320 làm nhà ngay ven sông Đồng Nai nói giọng Phú thọ. Nó bảo em chỉ còn nhõn một cháu còn đang đi học bên Úc còn thì chúng nó đi làm tiệt cả.
ÔI cái thằng chiến sĩ nhập ngũ vào đơn vị tôi những ngày cuối tháng 4/75 hiền lành làm sao. Nó bảo ., Chưa bao giờ em thấy những con bướm to như thế bay về. Hay là hôm nay có các anh đến vườn nhà em? Tôi bần thần nhìn những cây Mai nam bộ to như cây chay ngoài Phú thọ quê mình trong khuôn viên nhà nó.
Những người phụ nữ trong bữa tiệc trông thật thương. Họ hầu như không ăn, họ chỉ nhìn và cười và bẽn lẽn. Với tôi đấy mới là sự trận trọng với đàn bà. Người đàn bà nào rực rỡ trong bữa tiệc hay nổi tiếng ngoài đời đến nỗi khi vào bàn tiệc thực khách uống cả ba vòng uống cả “nick”người ấy thì đã đến hồi buôn buốt ngực. Trong bữa ăn của lính chúng tôi dặt những chuyện ngày xưa. Chuyện bây giờ thì ít hơn nhưng cay đắng hơn. Chúng tôi chả đánh bóng gì tên tuổi mình giữa hồi “ Hòn vàng thì mất hòn đất thì còn “ bây giờ. Màn ảnh phẳng nó muốn bằng nhau tuốt tuột , Nó dã man lắm.
Chợt thằng lính cũ của tôi là chủ nhà quay sang hỏi :
- Anh ơi , anh hành quân Trường sơn trước em ba năm sao các anh không thực hiện khẩu hiệu “ Hái một cây rau tàu bay thì phải trồng mới ba cây “ giống như nhổ sắn Trường sơn hả anh?
Nó nói tiếp:
- Giá mà các anh làm thế thì chúng em đã có rau tàu bay mà ăn trên đường hành quân. Rồi Nó hạ giọng, hình như các anh cũng chỉ lo cho các anh mà thôi…kiểu nhiệm kì của Đảng ta bây giờ anh nhỉ?
Chúng nó uống vô tư và những người vợ lính cũng vô tư hỏi những người đi tìm hài cốt đồng đội . Họ hỏi một người lính Quân Khu 4 gần hai mươi năm làm công việc tìm danh tính liệt sĩ qua di vật còn lại : Chị ơi sao chị làm được thế ? Nể chị quá! 
Người lính trả lời : Âu là duyên phận. Tôi được các anh liệt sĩ đẫn đường cho tôi làm việc nghĩa. Lấy nghĩa làm trọng. Kia kìa , chị chỉ ra vườn những con bướm nâu đang về kia kìa. Anh Luân đã viết rồi đấy , các anh ấy nghèo lắm. Nghèo như nước lã. Còn chúng mình đang ê hề thịt cá . Nhưng xem ra chúng mình , những người đang sống trên nhân gian này mới là nghèo. Vì cứ ôm khư khư cái mớ tài sản quyền tiền của mình mà quên đi quá khứ , quên đi chữ BỐ THÍ. Bố thí đâu có phải là cho đi, là ban phát quyền tiền, mà là đang lấy lại …cho cõi mình giàu đấy chứ
14/8/2017

No comments:

Post a Comment