Wednesday, August 16, 2017

Mưa tháng 7


Mưa ầm ào, gió rung cây ngằn ngặt. Hai đứa chạy rẽ nước dọc con đường đất sỏi nước reo roe roe. Chúng nó chạy sang tận cổng nhà ông Thẽm.
Con Cún gào lên;
- Anh cu ơi chờ em với. Quần của em đâu? 
- Tao ném ở bờ rào rồi . Tí nữa quay lại lấy. Nhanh lên trám trôi hết không có đâu mà nhặt.
Thì ra chúng nó đi nhăt trám nhà ông Thẽm nhân lúc mưa to gió giật.

Cây Trám nhà ông Thẽm to hai người ôm cao vun vút. Chả ai trèo được chỉ chờ mưa gió trám rụng xuống là nhặt thôi. Mưa tháng 7 cuốn những quả trám vàng ươm trôi xuống chân đồi, thằng cu con cún thích lắm. Trong mưa nghe thấy bầm thằng Cu réo lên :
- Về nga…ay Cu ơi. Mày không thấy sấm đẹ à…à. Tiếng à của mẹ thằng Cu chìm vào trong mưa.
Mưa tạnh. Gió ngừng. Thằng Cu và con Cún ôm cái lá khoai ráy mỗi đứa chừng hai chục quả trám. Chúng nó hí hửng khoe nhau xem đứa nào được nhiều trám hơn. Bỗng có tiếng bầm thằng Cu réo :
- Về đi Cu ơi.
- Dạ. Thằng Cu dạ rõ là to
- Mày mang dạ về đây!
Thằng Cu con Cún giật mình nhìn nhau trần truồng. Con Cún bật khóc . Anh Cu ơi em mất quần rồi. Thằng Cu tái mặt. Tao để quần của mày ở chỗ nì mừ…
Hai đứa ôm mớ trám đi vào ngõ. Bầm thằng Cu dẫm chân bình bịch trên sân còn loang nước. 
- Trám với chả sung. Trần như nhộng lột kén thế kia à? Nói rồi bà bẻ cành râm bụt làm roi huơ lên. Con Cún rúm người nấp sau thằng Cu. Cái đít thằng Cu đen nhẻm. Con Cún chun mũi.
Bầm thằng Cu bẻ chót lá chuối bảo con Cún che bụng mà về. Thằng Cu đứng tồng ngồng trong sân nhìn con Cún ép cái lá chuối vào đằng trước đi tom tóp trên đường sâm sấp nước mưa. Thằng Cu nhớ mãi cái thân hình con Cún nửa xanh lá chuối đằng trước nửa cong cớn trắng phau phía sau.

Vài chục năm sau.
Con Cún đi học đại học rồi cư ngụ ở Sài Gòn. Thằng Cu đi lính rồi về lăn lộn ở nhà quê phía bắc. Con Cún bây giờ người ta gọi là bà Thanh Nga. Nhà có ô tô có cửa hiệu bán toàn đồ phụ tùng đàn bà có chữ TRIUMPH. Thằng Cu đi tìm mộ đồng đội ở K cầm cái địa chỉ trên tay đi tìm con Cún.
Bà Cún Thanh Nga một lần về quê không gặp ông Cu nhưng để lại cái danh thiếp và dặn bủ già lẫm cẫm mẹ thằng Cu là ;
- Bá cứ đưa cho anh ấy cái nì. Vô đó hỏi Thanh Nga “Tre ầm” là được bá nà.
Ông Cu đến con phố sầm uất hỏi thăm. Khốn khổ thân Cu, cái tên Thanh Nga thì quên phắt , cứ tre ầm mà hỏi. Tre vầu gì thì cũng dễ nhớ. Nhìn bộ dạng ông già người bắc đi tìm “tre ầm “ họ căng mắt rồi căng mồm cười hô hố. Cu phẩy tay vào lũ người bất lịch sự mà bỏ đi.
Ông Cu tìm thấy bà Cún. Trước mắt ông Cu là người đàn bà ngoại ngũ tuần đẹp nần nẫn. Người bà Cún thơm như mùi nhựa trám ngày xưa. Cún nói, muốn dẫn Cu đi thăm Sè gòong. Nhưng Cu bảo, thôi tao đi sang Căm đây. Tau đi tìm hài cốt đồng đội. Vừa nói ông Cu vừa lấm lét nhìn những con “ Canh” mặc su chiêng đứng phơi phơi trong tủ kính. Mưa tháng 7 nhà quê hiện về, lại hiện về con Cún trần truồng ép lá chuối đằng trước để hở đằng sau, cặp mông đít cong cớn.

Ông Cu đờ đẫn nhớ mưa tháng 7 ngày xưa.
Bà Cún thấy ông Cu đơ đơ nhìn con Canh, bèn đập vào vai. -
- Bố khỉ !

Sài gòn tháng 8/2017 

No comments:

Post a Comment