Cứ như thể tặng quà vay nợ
Miền em vàng lúa, heo may cả chòm mây qua làng
Anh ở thị thành thơ phú tình tang
Thu cũng mượn từ ngàn đời cổ tích
Thu của anh gửi em cũng là mùa cũ rích
Thị thành sương buông lam nham trên chung cư lổ loang
Dấu chân người quê mang thu vào đến ngõ
Rổ hoa cúc họa mi hanh hao phố nhỏ
Thu ở ngoài những cơn nhập nhoạng rượu lên men
Người quê có chút thơ nào mang ra phố hết
Để mùa xưa rớt chút vọng về
Thế đã là người nhớ lắm
Vĩ nhân nào mặc áo nhà quê.
Toàn những áo quê mang ra hong
Nhưng không hề mặc
Những cuộc về nguồn vẫn là người ở nguồn mà ta như xa hút
Lần đầu về lại mùa thu xưa
Tội nghiệp chưa những tâm hồn thơ
Quê đến thở vào tâm tưởng
Nhưng quyết tâm quên dĩ vãng
Nghĩ mùa thu chỉ ở chốn văn chương
Anh gửi về em mùa thu
Anh vay mượn của quê mình mang ra phố
Sao ngại ngần đến thế
Sáng nay vàng lúa trên vai và thu ở áo em về
Sáng 27/9/15
Để mùa xưa rớt chút vọng về
Thế đã là người nhớ lắm
Vĩ nhân nào mặc áo nhà quê.
Toàn những áo quê mang ra hong
Nhưng không hề mặc
Những cuộc về nguồn vẫn là người ở nguồn mà ta như xa hút
Lần đầu về lại mùa thu xưa
Tội nghiệp chưa những tâm hồn thơ
Quê đến thở vào tâm tưởng
Nhưng quyết tâm quên dĩ vãng
Nghĩ mùa thu chỉ ở chốn văn chương
Anh gửi về em mùa thu
Anh vay mượn của quê mình mang ra phố
Sao ngại ngần đến thế
Sáng nay vàng lúa trên vai và thu ở áo em về
Sáng 27/9/15
No comments:
Post a Comment