Sunday, September 13, 2015

NGƯỜI LÍNH GIÀ ĐI TÌM ĐỒNG ĐỘI

Cầm tập tự truyện viết tay 28 trang khổ A4 chữ nhỏ li ti của anh Đoàn Văn Tuấn, một CCB người Uông Bí, nguyên là thượng tá đã về hưu, tôi vô cùng xúc động.
Phải tâm huyết lắm , phải dầy công lắm mới viết nên một thiên kí sự về chuyến đi tìm hài cốt đồng đội như thế. Nhưng trên hết tác giả phải là người lính can trường yêu thương đồng đội cả lúc chiến đấu và cả khi đã rời áo lính. Đọc anh tôi lại thêm tự hào đã là người lính cùng tiểu đoàn với anh những ngày chiến đấu ở chiến trường. Anh người lính C5 D8 Trung đoàn 64 Đoàn văn Tuấn.
Thoạt đầu tôi cũng nghĩ chắc hẳn anh vô Nam Lào tìm đồng đội mà đã từng ở cùng đại đội hay cùng tiểu đoàn với anh. Có thể vì anh là người đã chứng kiến hay tự tay mình chôn cất các liệt sĩ nên thân nhân liệt sĩ đến nhờ vả anh giúp đỡ. Đọc kĩ thì mới thấy ngạc nhiên và kính trọng cái nghĩa cử của một người từng là lính chiến, ở anh nghĩa tình đồng đội thật là sâu nặng nhưng cũng thật là rộng lớn.
Chuyện thế này.
Một ngày vào tháng 8 năm 2012, có một người đàn ông nhễ nhại đi xe máy từ Tiên Lãng, Hải Phòng lên Uông Bí . Người đàn ông trung niên ấy là con trai một liệt sĩ được Ban Liên Lạc, bạn chiến đấu Trung đoàn 48 ở Hải Phòng giới thiệu tìm đến Đoàn văn Tuấn. Lí do họ giới thiệu anh con trai của liệt sĩ đến với ông Tuấn là vì: Biết ông Tuấn đã mấy lần đi tìm hài cốt giúp thân nhân liệt sĩ. Nhưng nan giải lại là ở chỗ, sau khi nghe người con trai liệt sĩ trình bày thì mới hay, bố anh là liệt sĩ ở C3, D1 Trung đoàn 48 mà ông Tuấn thì lại là lính C5 D8 Trung đoàn 64. Là cán bộ trưởng thành lên cấp Trung đoàn, ông thừa hiểu đây là vấn đề khó. Nhưng cảm phục trước tấm lòng hiếu thảo của người con trai liệt sĩ, khi sinh ra chưa biết mặt cha đã 9 năm nay lặn lội từ Quảng Trị, Qui Nhơn , Phú Yên, Thừa Thiên lên Tây nguyên tìm cha. 
Ông Tuấn kể: Tôi đã phải rơi nước mắt khi nghe Cháu Úy, con trai liệt sĩ UY kể, cứ năm nay dành dụm được ít tiền thì sang năm đi, hết tiền mới về. Chín năm liền như thế, nhưng không làm cho cháu nhụt chí. Tôi nghĩ, dù đang trăm công nghìn việc lại sức khỏe không tốt lắm, dù địa bàn mà đơn vị anh UY chiến đấu tôi không rành, nhưng trong lòng tôi như thấy có điều gì mách bảo mà tôi không lí giải nổi, đó là tiếng gọi của anh UY , tiếng gọi của đồng đội của người lính Đồng Bằng thân yêu của tôi.

Hai tháng sau, ông Đoàn Văn Tuấn thu xếp mọi việc với gia đình, chuẩn bị thuốc men cho mình, lần tìm các đồng đội, hỏi han thu thập thông tin địa hình thu thập những tia mong manh từ trí nhớ các ông Bằng ( nguyên trung đoàn phó 48, ông Lương Văn Lai tham mưu trưởng trung đoàn lúc ấy..) rồi xuống Hải phòng để cùng con trai liệt sĩ UY lên đường vào miền N,am. Sáng 7/11/2012 ông Tuấn đến Quảng Trị. Từ đây nhiều khó khăn ách tắc về thủ tục sang Lào được các cơ quan và đồng đội ở Quảng trị giúp đỡ nên cuối cùng thì ông Tuấn và cháu Úy cũng sang được đất bạn cùng với đoàn 584 tìm kiếm.
Ông Tuấn kể tiếp.
Khỏi phải kể, bao nỗi vất vả khó khăn và có những lúc tưởng như tuyệt vọng trong cái nắng bụi mùa khô rừng Lào. Khỏi phải nói những lúc cả ông Tuấn và con trai liệt sĩ dìu nhau vừa khóc vừa động viên nhau hi vọng . Những lúc ấy tâm linh mách bảo ông, đồng đội dưới lòng đất kia đang chờ đợi người thân đến với họ. Tôi thấy các anh C3 D1 E48 ở rất gần tôi. Một tuần lễ trong rừng Lào với bản đồ địa hình trong tay tôi lại gặp những cái tên bả Sen Sen, bản A Lay Nhay, bản Na Móc Ka…Những cái tên trong chiến thắng đó là Đồng Hen, Pha Lan, Bản Đông. Đời người lính 320 mấy ai có được nỗi niềm như tôi được trở lại vùng chiến địa Đường Chín Nam Lào . Trở lại để thấy trong cây cỏ trong gió trong nắng nơi này có mùi tóc mùi máu đồng đội tôi. Trở lại đây để thấy những cái tên núi nay thế hệ trẻ biết trong sách sử. Những cái tên 456, 435, cái bản A La Nhay mà D9 của Trung đoàn tôi đánh trận đầu khi quân địch mới vừa đổ quân ngày 12/2/1971. Trong một tuần trong đất Lào khô cháy tôi gọi điện nhiều lần về cho Trung đoàn trưởng Khuất Duy Tiến. Thủ trưởng theo sát từng bước đi và động viện chúng tôi rất nhiều. Tôi nhớ giọng Trung đoàn trưởng nghẹn ngào, cố tìm anh em mình đưa họ về Tuấn ơi. Chúng mình có lỗi với anh em nhiều lắm. Nói sao cho hết niềm vui khi tìm thấy 7 hài cốt các đồng đội C3 D1 trung đoàn 48 ở bản Na Móc Ka. Đó là ngày 18/11/2012. Không riêng gì tôi mà tất cả anh em đoàn 584, nhân dân các bản Lào quanh đó cung vui mừng khôn tả . Tôi trở về Việt nam và phấp phỏng chờ tin thử ADN. 
Niềm vui vỡ òa trong ngày 23/7/2013, khi các cơ quan chức năng tổ chức thông báo kết quả giám định ADN và trao trả hài cốt cho các gia đình Liệt sĩ. Thế là tôi và cháu ÚY ôm nhau mà khóc. Bảy gia đình thân nhân liệt sĩ đều của C3 D1 E48 hôm đó cũng nước mắt tràn trề . 
Những liệt sĩ c3 D1 E48 hi sinh ngày 6/3/1971 đó là:
1 Đỗ Quốc Uy Tiên Lãng Hải phòng
2 Vũ Xuân Dung, quê Quảng Ninh Vụ Bản Nam định
3 Đỗ Văn Thuận, quê Thành Lợi Vụ bản Nam Định
4 Đào Khắc Khôi, quê An ninh Quỳnh phụ Thái Bình
5 Nguyễn Bá Lại, quê Quỳnh Lưu Quỳnh phụ Thái Bình
6 Vũ Dương Tạ, quê Thị xã Hà Đông Hà Tây
Và một đồng chí quê Chi lăng Lạng Sơn mà tôi quên mất tên.

Kể từ ngày đưa được 7 đồng chí E48 về với gia đình trong lòng tôi luôn đau đáu mình phải trở lại đất Nam Lào này tìm đồng đội E64. Phải trở lại với 456 anh hùng , với thung lũng A La Nhay, phải trở lại tìm hàng trăm đồng đội đã hi sinh để làm nên chiến thắng lịch sử của trung đoàn 64, bắt sống Đại tá dù Nguyễn văn Thọ. Hai năm sau 7 anh em người Quảng Ninh chúng tôi gom góp tiền gia đình đi Nam Lào lần nữa. Chúng tôi đi vào tháng 4/2015. Chúng tôi lặn lội đến được 456 đến đồi không tên, đến được căn hầm đã sập nát của Đại tá Thọ ngày xưa. Điều kì lạ là ở đây chưa hề có dấu vết dân Lào đi tìm phế liệu. Dưới chân chúng tôi là đầu đạn pháo, là đạn cối và mìn. Chúng tôi dò dẫm và giở bản đồ dưới nắng để xác định hướng tấn công của đại đội mình ngày xưa. Thật không may , Ở đây tôi lên cơn đau tim , anh Lục ốm không thể đi được nữa. Cảnh vật thay đổi nhiều quá trong một thời gian đau ốm hạn hẹp chúng tôi chưa tìm được anh em còn nằm dưới đất này. Phải quay trở về mà lòng chúng tôi đau đớn. Đứng trên điểm cao 456 chúng tôi gọi tên 14 anh em cùng nhập ngũ với tôi ngày 16/2/1968. Gọi hương hồn những trai tráng lính Đồng Bằng. Gió lào ngàn ngạt thổi tung những chùm lá khô trên cao điểm cũ. Tôi cảm thấy như 44 năm các anh không ngủ, các đồng đội tôi đang gọi chúng tôi gọi tên đơn vị mình.
Sáng nay Đoàn văn Tuấn gọi điện cho tôi từ Uông Bí. Anh Luân ơi , còn khỏe còn đi được chúng tôi lại gom tiền đi 456 lần nữa. Chúng tôi hẹn nhau tháng 11 này lại sang đó với anh em mình. Tôi nghe như Tuấn đang nói về một chuyến đi thăm đồng đội vậy. Người lính già gần 70 tuổi nghèn nghẹn trong máy để anh em nằm đấy tội lắm ông Luân ạ
- Tấm ảnh trên cao điểm 456 dưới chân là căn hầm đại tá Thọ đã sập 
- Bom đạn vẫn nằm rải rác trên cao điểm 456



No comments:

Post a Comment