Tuesday, September 1, 2015

Viết sau lúc ăn sáng với nhân viên cũ



Thôi thì chẳng còn gì thầy bà nữa
Mình cũng hưu bạn cũng luống tuổi rồi
Một thủa lăn như bi vì miếng cơm con trẻ
Đến già rồi nhớ lại nước mắt rơi


Thời của những đồng tiền còm cõi
Người chen ta ta cũng cố chen người
Cái nghề tôi bán sắt khô như sắt
Thế mà …đời … sắt cũng đổ mồ hôi


Chúng tôi đâu có là phế liệu
Mà bán mà buôn sắt phế liệu cho người
Chỉ có đêm về khoe với vợ
Phế liệu là của đời. Anh không phế liệu em ơi


Bao ngày tháng thành phố này xây mới
Mỗi ngày qua một thấy mỗi công trình
Chen chầy vẩy để vào dự án
Dự án xong rồi lòng dạ thấy buồn tênh


Thì Thành Phố càng to càng ùn tắc
Ngày về hưu đâu ai tiễn đưa mình
Thôi thì họ chừng bằng ta bằng tuổi
Sẽ hiểu đời cũng chỉ thế mà thôi


Chả có ai nắm tay đến sáng
Chả thể ai nói chi trước đời mình
Chỉ có tình người thì hiện hữu
Một chuỗi dài vinh nhục nổi nênh.


Sáng 2/9/15

No comments:

Post a Comment