Monday, January 4, 2016

Đeo đồng hồ ( chuyện lính)


Trước khi vào bộ đội tôi chưa từng có đồng hồ. Ngày ấy cái cụm từ “đồng hồ Vile bút máy Paker “ là để chỉ những anh nhà khá giả chịu chơi. Cứ ước ao một ngày kia, mình sẽ kiếm ra tiền để có đồng hồ đeo tay. Nghĩ thế trong lòng đã vui phơi phới.

Chiến tranh kéo đi, dọc sự chết chóc cũng đôi khi thấy đồng hồ. Những anh cán bộ có cái poljot kèm theo cái đài con con và súng ngắn ấy là thần tượng chói lọi rồi. Những lúc đánh nhau cũng từng thấy đồng hồ ở xác đối phương nhưng không bao giờ dám lấy. Kỉ luật nặng lắm. Chả chơi.

Ấy thế mà vào những ngày giáp tết năm 1975 mình được đeo đồng hồ cả một tuần. Một tuần ấy thật là tuyệt mặc dù chỉ đi lại trong rừng ém quân bí mật và không hề có một người dân nào nhìn thấy mình đeo đồng hồ rất oách.
Hồi ấy bạn mình Khuất Quang Thuỵ được giải thưởng cả thơ và truyện kí ở chiến trường Tây Nguyên. Mà giải thưởng lại là cái đồng hồ Seiko 555 có kèm theo giấy chứng nhận đeo đồng hồ hẳn hoi. Khuất Quang Thuỵ rất quí mình. Khi cả đơn vị bí mật hành quân về DAK LAK để chuẩn bị đánh điểm A ( Ban Mê Thuột) thì hắn ở gần ngay chỗ mình. Những ngày đầu năm xuân đến, lại nhộn nhịp chiến dịch khiến con người lâng lâng dễ tính hơn hẳn ngày thường. Mình ngỏ lời muốn mượn đồng hồ của bạn đeo mấy hôm để nhỡ có chết cũng đã từng được đeo cái đồng hồ sáng kính coong tư bản. Chắc bạn cũng nghĩ mình ở trinh sát khó qua được chiến dịch này nên đồng ý. Thế là mấy ngày ấy đồng hồ trên tay cả lúc đi đào đá suối lấy cua, đi nhổ môn thục. Dứt khoát mình không bỏ ra lúc nào. Một gia tài lớn mà nhẹ như không trên tay. Rừng cũng sáng hẳn lên. Người ta mạnh vì đạn, bạo vì giầy, còn mình mấy hôm ấy mạnh vì đồng hồ.

Bây giờ cả mình và Khuất Quang Thuỵ chả thằng nào có đồng hồ đeo tay. Nhưng cứ kể chuyện về đồng hồ Khuất Quang Thuỵ sáng mắt lên và bao giờ cũng nhắc lại cái Seiko đã từng cho khối người mượn đeo cho oai. Trong đó có Luân này.

4/1/2015

No comments:

Post a Comment