Friday, January 29, 2016

Thành phố có mình anh


Khi thành phố chỉ còn một mình anh
Trong tiếng tàu xe là tiếng gà gáy
Bùng lên tiếng ve kêu run rẩy
Tiếng ve tiếng của ngày xưa

Tiếng guốc em đi xa hút tự bao giờ
Thổn thức cuối đường không trở lại
Thành phố có mình anh còn em thì xa mãi
Leng keng tàu điện chuyến cuối cùng

Thành phố có mình anh sương bỗng hoá mịt mùng
Co ro người gò lưng lên Quảng Bá
Đoá hồng bạch ngậm sương đêm e thẹn thế
Ổi ngoài đê thơm cả gấu cỏ may

Thành phố có mình anh đi trong mưa bay
Áo lính cũ bạc nghiêng đường chợ Bưởi
Có những chiều gió bấc day dứt lá
Chờ ai lá đổ đường thành

Thành phố có tiếng rao đêm thở phập phồng
phố đang ấm bỗng thành lạnh buốt
Tiểng chổi tre đi hàng dọc
Lịm về cuối ngõ vắng đèn đêm

Bao nhiêu ngày thành phố anh và em
Chân dẫm lên đổi mùa hàng cây thay lá
Dẫm lên hàng thế kỉ
Bỗng một ngày thành phố lạ làm sao?

Li cà phê vội vã tựa con tàu
Tiếng rao đêm như loa phường suốt phố
Em đi rồi guốc không còn gõ nữa
Nhập nhoè anh nhập nhoè phố đêm đêm

Em đi rồi hàng sấu chẳng lặng im
Xôn xao gió xôn xao hoa với lá
Anh đi tìm mùa sương rơi tở lở
Hến hồ tây xa lắc tự bao giờ

Thành phố chỉ có mình anh thôi
Kẻ thờ thẫn tìm về thời khốn khó
Thành phố thủa có em và đói khổ
Sớm mùa đông đi tìm lại chính mình

( Viết với vợ)
28/1/2016

No comments:

Post a Comment