Sunday, January 31, 2016

GHI CHÉP CỦA LÍNH 20 ( 2)

Hôm nay vợ tìm quần áo cũ để cho tôi sáng mai mang về quê cho các cháu. Bỗng bà ấy vứt đánh soẹt , này có quyển sổ gì hôi quá.
Ôi chao , bao năm nay tôi không thấy nó . Tôi phũ phàng quên nó . Cuốn sách loại 48 trang ngày xưa tôi mang theo ghi chép trên Trường Sơn. May nét chữ còn đọc được. Chụp lấy hai trang và dịch ra đây, bạn nào có rỗi thì đọc …

Ngày ấy mới 20 tuổi mà nghĩ ngợi ra phết. Chả cứ gì tôi, nếu bạn lính nào thời chống Mĩ cứ giở nhật kí cũ lại mà xem sẽ thấy mình già trước tuổi. Lịch sử nó cho mình suy nghĩ ấy. Nếu mình ở như bây giờ, hai mươi tuổi , mình cũng chỉ nghĩ như con mình thôi.
  
GHI CHÉP CỦA LÍNH 20 ( 2)
“… Kể từ phút này tôi bắt đầu dẫm lên đất Trường Sơn. Sau lưng tôi là phương Bắc. Chiều qua  còn đi trên miền Bắc, còn hôm nay tôi thực sự đã rơi sang mép bên kia của 1 chặng đường. Hai mép đường không có tay nào với qua được dù khoảng cách không là bao. Đứng đây tôi vẫn nhìn thấy cái mảng xanh thẫm kia đó là Bố Trạch, Quảng Bình. Nhưng bây giờ thì không thể nào quay lại đó nữa. Có thể chỉ có 1 tầm nhỏ thôi, chỉ có thế mà ước mơ lớn quá một đời người. Nếu 1 sự may rủi nào đến với tôi. Tôi sợ có một cắp mắt nào để ý đến mình, Rằng tôi đã có lúc ngoái cổ lại nhìn miền Bắc thân yêu, Rằng tôi sẽ khóc tức tưởi khi những thất vọng trồi lên bịt kín mọi cố gắng của đôi bàn chân đang trèo dốc.
Ai đã đi con đường này đầu tiên? Cái địa bàn và tấm bản đồ nào của người cán bộ trinh sát tham mưu nào chỉ vào những ngọn núi này đầu tiên? Ai đã hạ bút vạch 1 đường chì qua đây để bây giờ thành con đường mà triệu triệu người đã đi qua. Những người mở đường này họ có đếm từng bậc đá khi bàn tay cầm cuốc đục xuống ngọn núi này cho tới lúc máu ứ nhuộm đỏ trên cán gỗ không?Và những hố bom lở lói chất chồng bên đường này, những cánh rừng trơ trụi vì na pan. Những ngọn núi đá ngàn đời cao vút bị bom Mĩ rơi từ trên cao làm tróc vẩy mái đầu già nua. Từ trong bí ẩn của thiên nhiên, vang vọng âm thanh ngàn đời huyền bí lẫn với những trấn động của con người đó là những bước chân người , tiếng động cơ xe ô tô, xe xích và cả tiếng hát. …

Chúng tôi hành quân từ 3 giờ sáng. Từ lúc ấy tôi thực sự mất phương hướng. Trời lất phất mưa. Ba lô nặng chịch kéo từng bước chân trở nên chậm chạp thêm. Con đường 16 dọc sông Son hầu như không ngủ . Càng về khuya và gần sáng nó trở mình nhiều hơn . Ban ngày nó nằm yên, còn ban đêm nó quần quật dưới chân người…”.



No comments:

Post a Comment