Saturday, April 9, 2016

Rừng đói 11

Trích trong Rừng Đói
11
.....Mấy hôm nay bên C4 nhiều thằng sốt rét. Bọn nó bảo do đại đội nó vớ được một vạt rừng búng báng. Ăn búng báng thì ngon nhưng dễ sốt. Thằng Sỹ bảo kệ mẹ nó, sốt có thuốc. Với lại đại đội tao toàn sinh viên Y khoa khoẻ như voi. Thôi thì kệ mẹ đời thằng mục. 
Trung đội thằng Sỹ có thằng Khoái đẹp trai, nhà ở thị xã Thái Nguyên, nó gùi sắn đi như không. Thế mà Khoái đổ ốm rồi. Nó nằm rên hừ hừ gọi anh Sỹ ơi, anh vặt cho em nắm lá bứa. Bẻ cành bứa để vào đầu võng cho nó rồi cả trung đội lại đi vào rừng. Thằng Khoái nằm ăn lá bứa ôm khẩu AK trên võng. 
Chỉ mới ba hôm trước, cả tiểu đội thằng Sĩ đi tắm. Con suối chỉ nông đến thắt lưng, nước lờ lờ vàng.
Thằng Khoái nhúng cái quần đùi xuống nước rồi lộn mặt trong lấy mảnh nứa cạo cạo. Thằng Dương ngó sang cười he he. Thằng này xóc lọ. 
Khoái bẽn lẽn. Đâu mà, em ngủ mê đấy. Thằng Sĩ nói toáng lên, thằng này cạo con hả. Cả lũ cười re ré. Bỗng thằng Sĩ nói rất nghiêm trọng:
- Hàng ngàn hàng vạn lính mình cứ sống trong rừng và biết đâu những con suối Trường Sơn này đã cuốn trôi đi bao nhiêu mầm non tài năng mà không biết. 
- Hì hì. Thằng Dương bảo, thật đấy chúng mày ạ. Bao nhiêu năm ròng, bao nhiêu đàn ông bỏ phí mất bao nhiêu là trứng. He he, có thể có rất nhiều bác sĩ bác học trong đó ấy chứ. 
Con suối trôi lờ lờ.
Cái chỗ chúng nó tắm có những bãi đầy những thứ khoai nước thân gầy xanh lét. Lính cũ gọi là môn thục. Thằng Khoái bỏ cái quần đùi đang cạo dở, tồng ngồng nhổ cả một đống môn thục. Khoái cười, tối nay tẩm bổ cháo sắn môn thục ngày mai con cái lại đầy ứ. 
Khiếp! Thằng Dương bảo mày làm môn thục như nhân sâm.
Buổi chiều, đi gùi sắn ra Pô Cô về, thấy võng thằng Khoái im thin thít. Chúng nó chạy vội vào thấy nó lơ đơ mắt. Gọi Khoái ơi, nó hé ra. Em đói quá mệt quá. Cuống lên, thằng Sỹ còn 2 thanh lương khô bẻ ra cho Khoái, nó không nuốt được. Một thằng dầm miếng lương khô vào ca nước thằng Khoái uống. Nó tỉnh. Nó bảo y tá tiêm rồi. Em thấy đái buốt lắm. Đói quá, giá được bát cơm có thịt thì chết cũng đã. 
Thằng Sỹ chửi, đồ thối mồm. Rồi thằng Sĩ khóc. Hỏi mày có đái ra máu không? Nó bảo có.
Tiểu đội quyết định hôm nay nấu 3 bát gạo thay vì hai bát như mọi hôm. Chả đợi cơm nữa, Sỹ gọi Dương khoác súng đi vào rừng. A trưởng biết chúng nó đi bắn thú. Lệnh trên cấm tuyệt đối săn bắn, cấm nổ súng trong khu vực trú quân nhưng đến nước này thì chúng nó liều. 
Ra khỏi vạt rừng đóng quân. Sỹ bảo với Dương, thằng Khoái sắp chết rồi. Nó ác tính đái ra máu lại đang tỉnh nữa là chết đấy. 
Rồi Sỹ ngửa mặt lên giời, ông giời ơi thương thằng Khoái với ông ơi, cho chúng con bắn được con gì cho nó miếng thịt để nó đi. Nước Mắt Sỹ ròng ròng.
Ông giời thương thật. 
Nhá nhem tố,i có con Mang ra nương sắn, hí húi gặm những củ sắn lính ta bỏ lại. Sỹ nổ một phát trúng ngay. Thằng Dương lấy lá chuối rừng quấn vào vác chạy về. Sỹ bảo chạy nhanh lên mổ nhanh nấu cho nó bát cháo tim. 
Đêm ấy rừng lặng im thế. Cả trung đội xúm vào mổ con Mang. Thằng Khoái ngước mắt, anh Sỹ bắn hả? Ừ tao bắn. Nấu cháo cho mày đấy. Khoái cười. Cả tiểu đội ngồi bó gối quanh bếp. Sao mà thịt con Mang thơm thế. Chúng nó nuốt nước bọt ừng ực. Cháo chin. Thằng Dương đổ vội ra nắp ăng gô thổi phù phù. Khoái ơi cháo chin rồi ! Nhưng đúng lúc ấy, thằng Khoái rướn người lên. Khẩu súng ngắn của nó lại phụt đạn ướt hết quần. Mắt nó lờ đờ rồi lịm hẳn.
Khoái chết rồi. Cả tiểu đội oà khóc. Sỹ gọi, Khoái ơi tao bắn con Mang, tưởng là mày được miếng thịt rồi hãy chết, thế mà giời chả thương mày..
Rừng lại có gió, gió đung đưa cành lá bứa đã héo ở đầu võng thằng Khoái. Rừng cũng đang đói.
Thằng Khoái chết. Chúng nó gói bằng cái võng dù rồi bọc ngoài cái tăng. Cái võng rõ là khai, vì mấy ngày sốt rét mồ hôi đầm ra loang lổ. Thằng Khoái nằm trên cái bàn ăn của tiểu đội làm bằng thân cây ghép lại. 
Gió hun hút thổi,thì thào nghe kinh bỏ mẹ. Đêm ấy cả trung đội thằng Sỹ không ngủ. Nồi cháo sắn nấu với thịt mang rừng ngon là thế vẫn ê hề. Hình như cả trung đội không đói nữa chỉ có rừng đói thôi......

No comments:

Post a Comment