Trích
trong RỪNG ĐÓI
12
................
................
Từ ngày tiểu đoàn sinh viên được
bàn giao cho đơn vị ở mặt trận, rồi cứ nguyên si đội hình này vượt biên giới đi
mót sắn đã gần hai tháng. Được cái kể từ ngày ấy, ít phải hội họp sinh hoạt. Gọi
là đơn vị mới vào chiến trường nhưng mỗi đại đội chỉ có ba cán bộ từ Sư đoàn cử
về làm khung chỉ huy mà thôi. Đại đội tôi có hai cấp trưởng mới về. Anh Đường
xuống làm đại đội phó. Một hôm anh Đường xuống họp với trung đội tôi, anh nói:
-Xê trưởng là thiếu úy Nhất, người
Hà Bắc ,còn chính trị viên tên Hợp, người Thanh Hóa.
Chúng tôi hỏi:
- Anh ơi, thế thì chỉ huy đại đội toàn là người đánh nhau hả?
- Chỉ nhõn tao đang đánh nhau ở gần Po Lây Cu bị gọi về ra đây đón chúng mày
thôi, còn mấy ông ấy ở D huấn luyện quân phía sau. Quát thì oách lắm nhưng đánh
chác thì chưa chắc.
Chả đứa nào hỏi thêm gì nữa. Nghĩ bụng chắc họ oánh nhau giỏi lắm mới lên đại
trưởng.
Anh Đường kè kè khẩu báng gấp, còn ông Xê trưởng đeo súng lục mặt gườm gườm gớm
chết. Chỉ có anh Hợp, chính trị viên, hay cười và mang súng Ak dài như chúng
tôi.
Lâu nay chỉ sinh hoạt trung đội ,ít khi tập trung đại đội. Ấy thế mà một hôm trời
quang đãng chừng 6 giờ chiều có lệnh họp đại đội. Trời nhập nhoạng, nhiều thằng
vẫn đang cố gặm củ sắn dở bữa. Bãi tập trung có nhiều cây to. Lá khô trải mấp
mô trên thoải đất nghiêng.
- Nghiêm!
Cả bãi im phắc. Nghe rõ tắc kè kêu. Đại đội trưởng hô rõ đanh, hồi lâu không
nói gì. Ông nghiêng ngó bên này sang bên kia. Có thằng nào đó ở B4 nõi khẽ:
- Mẹ nó tắc kè kêu có 4 tiếng. Mai lại mưa. Khốn rồi.
- Đồng chí nào? Bê nào? Kè kè cái gì?
Im lặng.
Đại trưởng lên tiếng:
- Anh nào là anh Huấn B4 đứng nguyên còn tất cả đại đội ngồi xuống.
Ồn ào rồi sột soạt rồi im lặng. Thằng Huấn ngó trước ngó sau, một mình đứng ngượng
nhịu. Nó lầm bầm câu gì đó không rõ. Trời tối nhập nhoạng khiến chúng tôi không
rõ nét mặt nó. Lại có tiếng tắc kè. Lần này thì nó kêu năm tiếng. Có tiếng cười
ri rí. He he nắng rồi.
- Các đồng chí nghe đây, tôi hỏi đồng chí Huấn, tại sao túi cóc ba lô của đồng
chí có truyền đơn của Ngụy? Có biết đó là viên đạn bọc đường nó đang xuyên vào
tim đồng chí không?
Thằng Huấn đứng ngây người, không kịp nói câu gì. Đại đội trưởng lại tiếp:
- Sao? Nói đi chứ? Hả ? Đồng chí bảo là dùng để chùi đít khi đi ỉa à?
Chả kịp để cho Huấn lên tiếng, đại
đội trưởng nói tiếp:
- Lúc ngồi ỉa thế nào mà chả đọc, thế là nó ngấm dần vào đồng chí đấy.
Cả đại đội hinh hích cười, có thằng nào đó nói khẽ. Huấn ơi mày chết rồi, mày
chùi đít bằng truyền đơn nó ngấm từ lỗ đít vào người mày rồi. Lại rinh rich cười.
Cười ngả nghiêng. Cười ràn rạt. Huấn vẫn đứng trong bóng tối. Dáng nó cao lừng
lững quay trước quay sau, chả biết nó có cười hay mếu.
- Nghiêm! Trật tự. Đồng chí Huấn không trả lời tôi à? Sao cứ đứng trời trồng
như Hồ Tôn Hiến thế hả?
Hàng quân phía dưới cười phá lên. Đại đội trưởng quát to:
- Vô văn hóa. Lính tráng vô kỉ luật. Chỉ huy nói mà cười nói như chỗ không người
thế à.
Đúng lúc đó thằng Tiêu, lính trường Cơ Điện đứng dậy;
- Báo cáo đại trưởng, chúng tôi cười là …Hồ Tôn Hiến không đứng như trời trồng
đâu ạ. Từ Hải mới chết đứng chứ ạ.
- Không dài dòng. Từ Hải hay Hồ Tôn Hiến thì cũng là thằng vô kỉ luật.
Hí hí ở dưới lại cười. Thằng Huấn
cũng cười. Chính trị viên Hợp và đại phó Đường cũng cũng cười.
- Nghiêm! Nghe đây tôi hỏi đồng chí. Nếu tôi hô “Xung phong” đồng chí có lao
lên không?
- Dạ có. Thằng Tiêu nói rõ to.
- Dù chúng tôi có xung phong, chúng tôi vẫn nói là đại đội trưởng nói sai giữa
Từ Hải và Hồ Tôn Hiến đấy ạ.
Đến lúc này thì cuộc họp bỗng vui lên như tết. Thằng Huấn cứ đứng trơ trơ. Chả
ai còn nhớ cái vụ chùi đít bằng truyền đơn nữa mà chuyển sang đề tài Truyện Kiều.
Giữa rừng sâu Tắc kè lại kêu. Mẹ cái giống tắc kè! Có mỗi việc kêu mà kêu cũng
huyên thiên, chả biết đâu mà lần. Đêm mùa mưa mà trên giời lại có sao li ti mới
lạ. Đại trưởng Nhất giao lại cho chính trị viên Hợp điều khiển tiếp cuộc họp rồi
đi về Xê bộ ,trên cái võng giữa bốn gốc cây Kơ nia cổ thụ ngồi hút thuốc. Anh Hợp
nhắc nhở vài câu về kỉ luật đun nấu khói lửa rồi cho hát một bài tập thể. Thằng
Tiêu quản ca đại đội cho hát bài …Ôi xương tan …rồi giải tán. Đêm ấy thằng Huấn
mò sang võng thằng Tiêu, mời Tiêu điếu thuốc để dành mùi đã gần như mốc.
Tôi nằm trên võng thấy buồn cười, rồi lại thấy buồn thật. Đúng lúc ấy anh Hợp,
chính trị viên xuống tiểu đội, anh kê dép ngồi dưới võng chúng tôi. Anh bảo:
- Các ông cũng thông cảm. Chúng tôi 18 tuổi là đi bộ đội, chả kịp học hành gì.
Tôi cũng chỉ mong hết chiến tranh để được đi học như các ông thôi. Biết đâu lúc
ấy chả còn đủ chân tay nữa mà lê đến cổng trường đại học ấy chứ.
Trong đêm chúng tôi cảm thấy anh ấy nghẹn ngào. Có tiếng thằng nào trở mình
trên võng sột soạt.
Rừng cũng đang buồn buồn.
21/4/2016
No comments:
Post a Comment