Thursday, October 5, 2017

BÀ CÚN ĐI SÈ GÒN




( viết tiếp cho Mưa tháng bảy và Bà Cún về quê)
Bà cún rời quê xuống Hà nội. Bà ở thủ đô một ngày nữa rồi bà bay đi Sè Gòn. Mấy nhà buôn đồ “tre ầm” cùng ngạch với bà giữ mấy bà cũng không ở. Ở lại bà nhớ cửa hàng nhà bà với những con Canh trùi trụi cô đơn. Ở lại bà ngửi thấy mùi mùa thu Hà Nội giống mùi bà nhớ bà thương từ nảo nào tới giờ. Người già sợ nhất là dư âm. Mà dư âm của bà thì toàn là anh Cu với mùi vườn mùi ruộng. Sao mà cái khíu giác người già nó tồn tại lâu hơn thính giác thị giác nhể? Rõ là con người ta già cục bộ.
Bà lên xe ra sân bay. Con đường nắng hanh hanh mùi rơm rạ. Bà bảo chú Grab hạ cửa kính. Gió lùa vào xe có cả mạt rơm. Bà bỏ kiếng mát bà dòm ra xa. Ngay ở nách Thủ đô mà bà vẫn nhìn thấy đàn bò hiền như bò quê. Bà chợt nhớ anh Cu vẫn đi chăn bò. Hôm kia hôm kìa bà về quê thấy anh Cu mặc quần đùi đuổi bò về tay mắm một nắm sỏi cuội trắng. Bà hỏi:
- Cu làm gì mà nhặt sỏi về thế hở anh? Cu bảo, nhặt về cho Cún mang đi Sè gòn mà chơi ô ăn quan. Lúc Cu đuổi bò vào chuồng ngoái lại còn nói:
- Cún ơi, có nhớ ngày xưa mình hay nói “ hết quan hoàn dân, thu quân kéo về “ không? 
Bà Cún giật mình. Giời ôi! 
Bà quên từ lâu rồi, bà quên mất mình từng là con gái nhà quê. Bà quên nhiều thứ lắm. Bà quên cả những cái mụn đỉa cắn trên bắp chân mình mà anh Cu đã từng nhá lá cỏ đắp lên cho bà. Cái bọng chân trắng nhễ trắng nhại vẫn còn vết mờ hồng hào như hột quả hồng mùa thu. Đó đó, đó đó! bà nhớ ra rồi. Và bất giác bà nhớ bài lúc vẫn chơi " que mốt que mai. "

Bà cún cất tiếng như hát bô lê rô:
- « Que mốt que mai
Cái Chai cái hến 
Con nhện giăng tơ
Quả mơ quả táo
Cán gáo lên bàn đôi. »
Bà lau mắt rồi hát tiếp :
- « đôi tôi đôi chị
đôi cành thị đôi cành na
đôi lên ba.
Ba ta ba mày
Ba lưỡi cày
Một sang tư »
Bà Cún nức nở. Anh tài xế Grab vội hỏi, bà ơi bà có cần dừng lại không ? Không không ! anh chạy nhanh cho tôi đến sân bay…

Chuyến bay lúc gần trưa nắng cũng như mật trên đồng nhà bà ngày xưa. Bà biết, bà sẽ chả bao giờ trở về làng cũ nữa. Nơi chốn đầy những là kỉ niệm mà từ ngày bà đi lấy chồng bà đã quên lịm nó rồi. Bà nhìn qua cửa máy bay nắng vàng mùa thu mà phương nam không có. Bà nhớ mùa chim ngói, nhớ trái trám rừng những cữ mưa rào. Bà thương ơi là thương những đứa cháu bà bây giờ không có tuổi thơ như bà và ông Cu ngày xưa. Bà nhớ cửa hàng "tre ầm" của bà và những đứa cháu vùi đầu vào "ai bát" nứt mắt ra đã làm người lớn. 
Tiếng cô tiếp viên làm bà giật mình :
- Bác uống gì ạ ? 
Bà thấy rõ tiếng anh Cu tối hôm nọ ở quê.
- Cún ơi mày uống nước Vối không ? 
Bà lắc đầu với cô tiếp viên lông mi cong bôi keo nhọ nồi.
Cô tiếp viên ái ngại nhìn bà. Cô ấy cứ nghĩ bà đang khóc.

16/8 âm lịch
4/10/2017

No comments:

Post a Comment