Thursday, October 5, 2017

BÀ CÚN VỀ QUÊ.


Năm trước ông Cu đi tìm mộ đồng đội tận CPC gặp được bà Cún ở “Sè gòn” thì năm sau bà Cún từ “Sè gòn” về quê.
Cữ này giăng sáng lắm. Gần đến rằm trung thu vườn đồi nhà ai cũng thơm thơm. Con đường làng chỉ những mùi nước đái trâu, mùi phân trâu cũng bỗng trở nên dễ ngửi.
Hồng và bưởi ngoài chợ thì ê hề thế mà bưởi và hồng trong vườn nhà Cu vẫn chưa chín. Quả hồng treo như cái bánh sắn vụ đói cứng ngăng ngắc và trái bưởi thì đợi mãi chả thấy rám má. Cu ra vườn rồi trở vào lẩm bẩm. Mẹ kiếp ngày xưa với ngày nay thế chó nào mà nó lại khác nhau? Bố ai chịu được.
Cún về làng, nhà Cún chả còn ai ở làng. Người nhà Cún ra tỉnh hết rồi. Cún sang nhà Cu ăn cơm, Cún ngủ ở nhà Cu một tối, mai Cún xuôi về Thủ đô.

***
Tháng tám trời trong. Cún nhớ là một bài học ngày xưa dậy thế. 
Cún gọi:
- Anh Cu ơi, liệu có mưa không? Giăng có sáng không? 
Cu đang kho nồi chám dưới bếp ngỏng lên:
- Chịu chả thể biết, mưa nắng bây giờ không còn là mưa nắng ngày xưa nữa. 
Thằng con trai ông Cu đang quét sân bảo:
- Cô ơi bây giờ ô nhiễm môi trường , lại còn ô nhiễm cả thể chế thì làm sao mà giống ngày cô và bố cháu hát bài chú cuội chơi giăng nữa. 
- Sư bố nhà anh. Ai bảo là thể chế ô nhiễm. Các anh ăn cho lắm vào mà rửng mỡ mà nói xấu chúng tôi , nói xấu chế độ. 
Giăng lên thật. Mặt giăng chỉ ló sau ngọn cau nhà Cu mà Cún đã kêu lên:
- Anh Cu ơi giăng kìa!
Cu bê thức ăn ra hè cười khẩy: 
- Tưởng gì, giăng thì vẫn thế có gì mới đâu Cún à. 
Cún rưng rưng.
- anh ơi mấy chục năm nay em có nhìn thấy ông giăng đâu mừ. Ôi em nhớ ngày nớ anh hát ông giẳng ông giăng ông giằng búi tóc quá anh Cu ơi.
- Thế cô nhìn thấy cái gì mỗi tối hả Cún? 
Ngoài vườn con “ nhanh nhanh” đã kêu . Tiếng kêu của nó cứ rối tít bòng bong.

*******
Ngồi ở hiên nhà ăn cơm tối nhưng Cu chỉ bật một bóng đèn soắn ruột gà loại tiết kiệm điện. Ánh sáng chỉ hơn đèn dầu ngày xưa tí chút. Cún bảo, anh ơi ngày xưa có giăng là nhà ai cũng tắt đèn để khỏi mất tiền mua dầu anh nhỉ. Ông Cu sới cơm cho bà Cún. Giục, ăn đi ăn cho nóng. CU gắp thịt chó nhựa mận cho Cún. Bà giãy lên, anh Cu ơi em không ăn được món nì. Em bị tiểu đường.
Cu sững lại. Cún bị … gì hở Cún?
Cún nói kiểu xưa, em bị đái đường mà Cu. 
Cu giật thót người. À nhớ rồi, nhớ rồi. Cái bệnh "đái đến đâu ruồi bâu đến đấy" . Ông Cu nhớ lại ngày xưa bố mẹ kể chuyện các bà vợ quan Huyện quan Tỉnh hay bị bệnh này. Bệnh nhà giàu. Chợt Cu nhớ hôm đi lấy mộ đồng đội, vào nhà Cún trong sè gòn. Cún giàu lắm. Nhìn Cún phôm phôm pháp pháp ăn uống toàn cao lương mĩ vị . Nhà kín, đánh phát rắm thối um cả nhà , vậy nên mắc bệnh này là phải. Tự nhiên Cu bật ra nói một mình.
Bố khỉ!. Lúc ấy khóe mắt Cu có một giọt nước rị ra đọng lại. 
Cu gắp chám kho cá diếc cho Cún. Bà Cún cười :
- Anh Cu nì, chám là kho với cá diếc mới ngon hỉ ?
- Đúng quá Cún à. Cái gì cũng có đôi của nó . Âm thì dương mà dương thì âm . hì hì
Bên đồi trẻ nhà ai hát ríu ran
« … ông giăng xuống chơi với thày.
.thì thày cho mõ
Xuống chơi với chõ
thì chõ cho xôi

xuống chơi hàng nồi
hàng nồi cho vung
………………
….Đến cái đoạn :
.. xuống chơi đàn ông 
đàn ông cho vợ
xuống chơi với chợ
thì chợ cho vua 
xuống chơi với chùa 
thì chùa cho phật … 
thì bà Cún đặt cơm xuống. Bà ngước lên nhìn ông Cu cóc cáy. 
- Anh Cu ơi sao mà người ta cứ cho hết cái người ta không thể thiếu … thể anh nhỉ. Về quê em mới thấy cái chuyện này. Ở thành phố chả ai dạy con mình thế đâu anh Cu à ?

Ông CU nhìn mặt giăng mon men đến ngọn cây chám trong vườn. Tâm trí Cu sáng láng ra. Cu bảo;
- Cún không nghe không nhớ đoạn cuối của bài hát trẻ con này ư Cún ? đó ...đó chúng nó hát đến đó … đó.

Tiếng lũ trẻ nhà bên réo rắt :
« … giả phật cho chùa 
giả vua kẻ chợ…
giả vợ đàn ông ,
giả chồng con gái, 
giả trái cây cà,
giả hoa cây bưởi…
.giả lưỡi cần câu….
………
giả mõ ông thày … 
ba hồi chín cốc mà bay lên giời » 
Ông Cu bảo bà Cún :
- Con người ta yêu nhau đến nỗi không tiếc nhau cả thứ quí nhất trên đời. Nhưng không ai nỡ lại lấy đi cái quí ấy nên họ đều mang giả lại đó Cún ơi . Giả lại rồi, vui quá sướng quá, yêu quá mà bay về giời. Bay về giời lại nhìn xuống mà yêu mà thương mà nhớ cái trần gian đầy nhiễu nhương thương nhớ . Ông Cu nói như phê rượu cuốc lủi:

- Ông giăng yêu nhà quê mình là thế Cún nờ.
*****


Miếng chám bùi trong miệng bà Cún như đọng lại keo lại cả chùm nhời bài hát lũ trẻ con nhà quê ngấm màu trăng rất cũ. Bà Cún ngước lên ngọn cây ngoài vườn. Mặt trăng vàng múm mím. Ô hay, trăng ở quê không toe toét anh Cu nhể. Từ ngày xưa vẫn thế. Đến lúc này bà mới ngửi thấy mùi nhựa chám đốt thay nến của những chiếc đèn ông sao vụng về từ sân có lũ trẻ nhà bên đưa lại .
 3/10/2017

No comments:

Post a Comment