Thursday, October 5, 2017

TRUNG THU TUỔI HAI MƯƠI.




Lúc còn bé, trung thu là niềm ước ao mong chờ đến mất ăn mất ngủ. Nhớ cái nắng từ lúc màu trắng rừng rực chuyển dần sang nắng vàng mầu mật, từ lúc cá chết nắng đến khi đồng làng ngoi lên loe hoe hoa súng và lũ vịt le ( sâm cầm) bay à à về đầm nước làng tôi. Cây bưởi đã lốm đốm những quả sém nâu hứng nắng phía tây và chim ngói lác đác bay trên đồng ấy là lúc trung thu tới. Chúng tôi chân đất chạy vù vù quanh gốc đa đốt những cây nến xâu bằng hạt bưởi phơi khô thơm ngầy ngậy. Chúng tôi xúm xít ở sân đình để anh phụ trách gọi đến tên giơ tay nhận quả chuối và quả hồng. Không có đèn ông sao, chúng tôi đốt đuốc đi quanh đầm nước hô to khẩu hiệu Bác Hồ muôn năm. Quê tôi hẻo lánh, quà trung thu là bố mẹ chúng tôi góp từ vườn nhà, thế mà đứa nào cũng nghĩ đó là Bác Hồ gửi quà lên từ Hà Nội. Trung thu man mác và vời vợi xa như sương đầu mùa.
Chưa kịp nhớ là mình nhớn lúc nào và chưa biết là có bạn gái nào thích mình hay không thì đã vào lính. Hai mươi tuổi tôi vào lính với toàn những thằng cũng hai mươi tuổi như tôi. Nhập ngũ sau mười ngày là trung thu. Chúng tôi súng sính áo tô châu, mũ mềm có sao năm cánh đi khắp đường thôn nơi trú quân vang tiếng trống cà rình. Trăng lên trên lũy tre. Phải nói là cái năm ấy trăng sáng thế. Các cụ bảo sau lụt trăng bao giờ cũng sáng.
Đại đôi tập trung hết ở sân kho hát múa tổ chức tết cho trẻ con nơi đóng quân. Sân khấu cắm bằng những cây tre ngoài bãi cỏ treo những cánh gà bằng võng bộ đội. Múa , hát , độc tấu và ngâm thơ. Tôi nhìn xuống từ trên sân khấu thấy vài chục trẻ con đứa có quần, đứa không có quần rạng tè he ngồi chăm chú nghe bộ đội hát. Quanh sân các ông, các bà các cô thôn nữ phe phẩy cái quạt lá cọ mắt ánh lên niềm vui.
Có nhẽ cữ đến tết trung thu, niềm vui người nhớn còn lớn hơn con trẻ bởi họ hạnh phúc vì chứng kiến cháu con mình đang hạnh phúc. 
Tôi ngó sang thấy thằng bạn Ngô Thịnh đang thì thầm gi đó với cô Tĩnh A trưởng anh nuôi. Thấy thằng Tiêu năm thứ tư khoa Cơ khí đang bần thần ngắm khuôn mặt cô A trưởng anh nuôi buồn thiu thiu. Dưới trăng tôi kịp ngắm cô lính mặc áo sơ mi trắng ngực căng như ngực chim gâu lúng liếng cười bên thằng Thịnh.
Trăng sáng quá , trăng đẹp quá. Đêm trung thu nào cũng có sương. Càng khuya càng thấy sương rơi. Sương rơi nhè nhẹ và cái lạnh cũng rất nhẹ. Lần đầu tiên trong đời, tôi đứng giữa trời đêm trung thu mà ngắm trăng và hứng sương rơi như thế.
Khuya, cuộc vui tan. Xóm làng lặng lẽ và trăng đã lên trên đầu. Những chú lính thu dọn sân khấu dưới trăng sương. Tôi nhìn thằng bạn Ngô Thịnh trường tôi, tình tang khiêng cái thang tre nặng 6 kg với cô A trưởng anh nuôi đi trả cho dân. Thằng Tiêu buồn rười rượi, gấp mấy cái ni lông rải nền sân khấu ôm đi về sau lũy tre. Lũy tre đang thiu thiu ngủ.

Vài tháng sau, chúng tôi rời vùng quê trung du này đi chiến đấu. Mấy cái trung thu trong rừng không đứa nào còn nhớ và nhận ra trung thu nữa. Gần nửa số chúng tôi có mặt đêm trung thu ngoài sân kho hát múa vỗ tay ấy không về. Đó là trung thu tuổi hai mươi của tôi. Tôi nhớ đêm trăng ấy sương rơi rất nhẹ và trăng rất mềm. Tôi lại nghĩ chả biết mấy chục thằng còn trở về như tôi có nhớ tới trung thu hơn bốn mươi năm trước ở lính không? Vì ngày mai đã lại trung thu rồi
13/9/2016

No comments:

Post a Comment