Sunday, October 8, 2017

ỚT




 
Lúc mẹ còn sống, một lần con đưa vợ từ Hà nội về, mẹ kể vui với con dâu trong bữa ăn
- “ Nó hay ăn ớt ăn cà nuối là tại bố mẹ đấy con ạ.
Mẹ kể:
Ngày xưa nó biết xúc cơm lấy ăn là nó đã thích ăn cà pháo. Bố không cho nó ăn, nó cứ ăn. Bố bảo lấy ớt dằm ra bôi vào cà. Bôi ớt vào mà nó vẫn ăn được. Thế là từ đó nó thích ăn luôn cả ớt.

Vậy là mình biết vì sao mình ăn ớt.
Năm 1969 đi đại học. Chả có tiền mang theo đâu nhưng mình vẫn có ớt chỉ thiên ở quê ăn dần. Tháng 12 năm 1969 bố gửi thằng LỢi cùng làng cùng khoa Cơ khí cho mình 2 đấu ớt hái ở vườn nhà. Mùa đông, mượn cái chảo nhà bếp mang ra đồi đốt lửa sấy ớt cho khô để ăn dần. Ớt tươi nướng trên chảo thơm lừng, mình hắt hơi sù sụ. Mùi ớt thơm bay khắp cánh rừng bạch đàn sơ tán của khoa mình trên Thái Nguyên.

Ớt với mình không có khái niệm cay. Chỉ có khái niệm nhớ. Cái năm nghe bài thơ của anh Nguyễn Khoa Điềm nói “ biết ăn ớt để đánh lừa cái lưỡi” mình giận anh Điềm. Mình ăn ớt không phải để đánh lừa lưỡi mình. Lưỡi mình thèm ớt , không có ớt là nó biết nó vô duyên nó cần ớt. Chả phải đánh lừa ai cả. ớt là bạn của sự lam lũ . Ớt hiện thân của trần trụi sự đời. Ớt mà không cay, ớt chỉ làm đẹp trên mâm thức ăn là sự xúc phạm đến ớt.
Vác súng vào Tây Nguyên thấy ớt nằm trên nương, trên vạt rừng nơi đồng bào đóng khố xanh lét thơm như mùi quê. Chả biết có phải do sốt rét thèm ớt hay là nhớ quê mà thằng lính nào cũng thèm ăn ớt . NGâm ớt với muối bằng cái ống lồ ô cắm trên mặt đất. Mưa, nắng gió sương ớt vẫn thơm. Hình như tinh chất của nó có sức đề kháng đến ngạc nhiên. Ớt ngâm muối chả bao giờ có bọ có váng. Lại nhớ ở quê ớt giã ra với bồ hóng làm chất sát trùng khi bị đỉa cắn…
Tôi có hai thằng bạn lính tên Hoan Khuất và Dinh Ngọc đến giờ vẫn sống với nhau ở Hà nội. Ngày xưa chúng nó đi đâu về thế nào cũng có quà cho tôi đó là vài quả ớt xanh của đồng bào. Kiếm vài quả ớt đồng bào đâu có dễ. Chết như chơi. Liều mạng ra nương rất dễ gặp pháo kích và biệt kích thám báo. Nửa thế kỉ qua rồi ngồi nhậu ở đâu chúng nó cũng ưu tiên gọi thêm ớt cho mình. Lần nào cũng thế cắn quả ớt mà thấy nước mắt cay cay khóe mắt. Ớt không cay chỉ có nước mắt là cay.
Bố mất đã từ lâu. Kể từ ngày bố mất hàng tháng chả còn có quà bố gửi từ quê về Hà nội cho mình là gói ớt chỉ thiên nữa. Bố mất con mồ côi quà. Kể từ ngày mồ côi quà của bố, vợ mình mới hay ra chợ tìm mua ớt chỉ thiên. Hà Nội ót ít chỉ thiên lắm. Toàn là chỉ ngang. Vợ bảo thế. Già khú rồi uống chến rượu không có quả ớt phí rượu. Cuối thu vào đông mấy thằng lính già ngồi với nhau trái ớt Hà nội cứ như từ Tây Nguyên mang về vậy. Anh Trung Trung Đỉnh có lần cho mấy quả cà đắng mang ra quán bia Thu Hằng nhâm nhi trào nước mắt. 
Một hôm ngồi xem TIVI cái chương trình gì có “ hót gơn” Lại Văn Sâm. Anh ta hỏi trước khi đi chơi với người yêu nên ăn cái gì có hiệu quả nhất cho nụ hôn. Đáp án
1. Sô cô la
2. Quả nho
3. Quả ớt.
Chả có đứa mẹ nào nói đúng. Mình thì đoán đúng ngay là QUẢ ỚT.
Bố khỉ!

7/10/2017

No comments:

Post a Comment