Sunday, October 22, 2017

CHẢ NHẼ LẠI QUÊN BẠN MÌNH SAO ?




Tôi và nó học cùng nhau từ lớp vỡ lòng. Nhưng ngày ấy thấy nó khôn như rận. Thằng ấy trắng nhễ nhại, bụng như ông Tam Đa chỉ tội mũi cứ quệt ngang trông rõ chán. Lúc học cấp 1 đi chăn trâu nó đi với bọn khác. Trâu nhà mình đánh trâu nhà nó chạy vung tàn tán. Nó chửi . Chửi dã man. Hôm sau đến lớp mặt nó lại như không. 
Bố tôi thích nghe nhạc. Làng tôi thâm sơn cùng cốc lấy đâu ra âm nhạc. Ấy thế mà chỉ một nhà có kèn hát là nhà nó. Vào những năm cuối thập niên 50 đầu 60 ở thế kỉ trước cái máy hát quay đĩa than khuếch âm bằng cái loa như cái kèn đồng trông giống con ốc sên nên người ta gọi là KÈN HÁT . CHỉ vì cái kèn hát ấy mà ông nó bị qui địa chủ. Chuyện ấy cứ như nhũng câu chuyện ma ỏ làng. Nhiều lần tôi đi với bố đến mượn ông nội nó cái máy hát và ngồi lau những cái kim với dầu hỏa cho bố để bố mở máy. Tôi nằm ngoài sân, ông nội quạt cái quạt lá cọ phành phạch nghe Cải lương. Tôi biết Tống Trân Cúc Hoa, Thoại Khanh Châu Tuấn, Tam anh chiến Lã Bố, từ lúc còn cởi truồng là nhờ cái kèn hát nhà nó . Tôi biết cái tên Bùi Kiệm Bùi Ông trong vở Kiều Nguyệt Nga, Lục Vân Tiên cũng từ ấy…. mỗi lúc mải nghe hết cót các giọng ca ọt ẹt mệt mỏi như tiếng rên là bố lại vùng dậy quay quay lên cót … hi hi ..
Những năm lao vào HTX Nông Nghiệp xóm làng như cơn say. Bao nhiêu hoạt động đoàn thể như lên đồng. Chúng tôi đi học về là giúp bố mẹ, là sinh hoạt sạch làng tốt ruộng là nghìn việc tốt là phong trào con ngoan trò giỏi là tưng bừng đi lên cuộc sống mới. Mọi sự chỉ chững lại vào năm 1964 khi Mĩ bắt đầu mang bom thả xuống miền Bắc nước ta. Chúng tôi vào học cấp 2 với đèn dầu và mũ rơm. Tôi và nó học 2 trường cấp 2 khác nhau nhưng mỗi mùa hè lại đi làm cùng nhau. Nó trắng mập mạp và rất bướng . Nó chửi tất cả những ai đã từng là cán bộ xã ngày xưa, nó chỉ mặt những ai từng đấu tố ông nội nó. Người ta bảo nó hư. Với chúng tôi nó vẫn cười hềnh hệch những buổi chăn trâu bơi lội trên đầm. NHững chiều mùa đông áp tết đi lấy chuối rừng, tôi luôn gặp nó và mẹ đi bán ống nứa đựng mắm tôm cho kẻ chọ ngoài ga tàu hỏa.
Cả tôi và nó chưa kịp làm thanh niên thì đã lớn. Nó đi Bộ đội năm 1968 khi mới tốt nghiệp lớp 7 được một năm. Tôi đi học lớp 9 ở trên Yên bái về nghe nói nó đi rồi. Ôi chao cái thằng chưa có đứa nào muốn yêu nó thì nó đã đi. Lũ chúng tôi chỉ nhớ nó rất hay chửi mấy ông cán bộ xã cũ và vác chuối rừng rất khỏe. Riêng tôi thì nhớ mỗi lần đến nhà nó mượn kèn hát nó xăng xái chạy đi tìm kim tìm đĩa cho tôi mang về.

Cái làng tôi bị đứt long mạch nên đầm nước cạn khô, làng quýt mà chả còn cây quýt nào , trai làng thông mình tráng kiện ra ngoài không thấy về. Nó cũng chết trận trong nam như hơn trăm người trai khác. 
Nhoáng cái tôi đã già. Cuộc đời đưa đẩy đến nỗi tôi cũng giúp được khối người tìm mộ liệt sĩ. Sự giúp của tôi cũng chỉ là nhờ quen biết mà tìm thấy danh sách hoặc tọa độ mộ chí họ đã để mốc thếch bao nhiêu năm qua. Thế mà nhiều thằng bạn tôi từ thuở chăn trâu thì tôi chưa một lần tìm kiếm. Con người nó cứ thế. Cứ nhơn nhơn ta đây với thiên hạ với những ai chả biết gốc gác nhà mình. Con người chả thể vĩ nhân với những hầu phòng chả thể oai phong với người thân người ruột thịt là vậy.

Chiều qua, đứa cháu ở quê gọi:
Bác ơi cháu tìm hết rồi , giấy báo tử mất rồi chỉ còn cái thư của Tỉnh đội VĨnh Phú chia sẻ ..đồng chí xyz mất đi gia đình mất một người con hiểu thảo đơn vị mất một chiến sĩ tài năng dũng cảm…. thôi bác ạ.
Nghe mà điếng lòng. Bỗng nhiên hiện ra thằng bạn ngày xưa đưa cho tôi mấy cái đĩa than cải lương quệt mũi Cười sụt sịt. 
Thằng cháu gọi tiếp,:
- Cháu vừa gọi điện cho một bác ở Quảng Ninh người cùng đơn vị với bác ấy . Thông tin thế này 
Tạ Đình Chức c16 e66 . hi sinh ngày 24/8/1972 ở Đắc Tô bác ạ.
Tai tôi ù đi. Tháng 8 mùa mưa năm ấy sau những ngày chiến thằng mùa hè đỏ lửa là chuỗi ngày khốn đốn thương vong của lính Tây nguyên trên chiến trường. Bạn tôi chết lúc ấy lúc mưa gió đói khát bùn đất be bét lắm. Chả nhẽ tôi Quên bạn mình.

sáng 23/10/17

No comments:

Post a Comment