Monday, May 16, 2016

Rừng đói 14-15

Rừng đói 14-15
TRÍCH trong RỪNG ĐÓI
************
14
Tối nay tiểu đội họp để kiểm điểm thằng Quyết (khoa điện) vì tội nó không có bộ quần áo lót nào.
Tiểu đội bấm bụng không dám cười to vì có cả đại đội trưởng xuống dự. Không biết ai báo cáo với chỉ huy là thằng này chỉ có quần dài mà không có quần đùi. Chịu cũng không biết vì sao không mặc quần lót lại là khuyết điểm. Nhìn mặt nó lạnh tanh khiến cũng lo lo cho nó.
Lúc chiều vừa có trận mưa khiến thảm lá khô còn ướt. Thằng nào cũng kiếm một cái vỏ cây khô lót đít ngồi xuống kêu rôm rốp. Thiếu úy Nhất sốc sốc bao súng ngắn e hèm. Trời tối chả ai nhìn rõ động tác giải quyết khâu oai của thiếu úy, tuy vậy tiếng hèm của đại trưởng cũng khiến tiểu đồi ngồi im
Thiếu úy Đại trưởng:
- Tôi nghe tiểu đội này có một chiến sĩ ăn hết quần áo lót. Ai vậy ? Lấy tinh thần tự giác quân nhân? Ai vậy?
- Tôi đây đại trưởng ạ. Chả cần đợi lâu thằng Quyết đứng dậy.
Nó nói thản nhiên:
- Tôi không ăn quần lót mà tôi ăn sắn và ăn rau bằng cách đổi quần lót cho dân bản đấy ạ
Có tiếng cười hi hí. 
Nghiêm! A trưởng Lan lên tiếng. 
Thằng Hoan thì thầm, ngồi bệt đít nghiêm thế chó nào được. A trưởng Lan xuỵt một cái. Đại đội trưởng nói rất chậm không giống hôm nói về Hồ Tôn Hiến chết đứng. 
- Nhà nước và nhân dân trang bị cho các đồng chí quân trang vũ khí để đánh giặc, quân trang là mồ hôi máu thịt của nhân dân mà các đồng chí mang đi đổi lấy rau, lấy bí ăn cho sướng mồm không biết ngượng với cha mẹ mình hay sao?
- Vâng ạ. Tôi cũng ngượng lắm. Nhưng tôi nghĩ thà không mặc quần đùi mà giữ được sức khỏe, mà chiến đấu cho tổ quốc thì vẫn tốt chứ ạ. Quân đội cho quần áo mà không lo đủ lương thực thì chúng tôi chỉ là một đội ngũ ốm yếu. Quyết ngập ngừng một lat rồi nói tiếp…tôi thấy đủ quần áo mà không có sức chiến đấu khác gì cái bù nhìn rơm ở khoác cái áo rách ở quê tôi.
Chưa bao giờ chúng tôi thấy đại đội trưởng im thít như hôm ấy. Bình thường ông ấy quát, ông ấy luôn nói với lính tráng bằng giọng tiến công, giọng xung phong. Ông chống tay lên bao súng ngắn rồi buông thõng xuống. 
- Nhưng …nhưng đi tắm thì lấy gì mà …
A trưởng Lan đứng dậy:
- Thưa đại trưởng chúng tôi cử đồng chí Luân bổ sung cho đồng chí Quyết một cái quần đùi, đồng chí Chung một cái rồi ạ. Quần đùi đồng chí Quyết đi đổi rau là để bồi dưỡng cho đồng chí Thọ sốt rét. Cả tiểu đội cùng ăn đấy ạ.
Đại trưởng về rồi. Lộp độp mưa. Có con cú tu rúc trên ngọn đồi đầy những cây Kơ Nia to. Hễ mưa là nghe thấy mối bò ra dưới chân võng. Nó nghiến lá khô như tiếng tằm ăn lá sắn rào rào. Nằm lên võng dưới vòm lá thâm u, nghe cú kêu đứt đoạn buồn nghẹn buồn ngào. Thằng Thọ nói với sang võng thằng Quyết:
- Mày đổi hết tiệt quần lót à?
- Đổi hết mới đủ cả tiểu đội chén chứ. Mà không mặc quần đùi hay lắm chúng mày ạ. Bao giờ về đánh nhau tao cũng sẽ xuất kích không quần cho mà xem. 
Ha ha! Chúng nó cười rung võng. Thằng Quyết phấn khích:
- Có trúng đạn mà ngoẻo cũng thênh thang phóng khoáng 
Khuya lắm. Mưa dấm dứt. Tôi nằm không ngủ được. Nghĩ cái thằng bạn cùng trường đến là hay. Dọc đường Trường Sơn, lính ta đổi cả ảnh diễn viên điện ảnh, ảnh bạn bè lấy thức ăn vì đói nhưng thằng Quyết dứt khoát không đổi. Lúc ở trạm Thường Tín, cả tôi và nó đều mua mỗi đứa ba tấm ảnh Ái Vân ( chị Nhung) Thanh Loan và Thu Hiền. Những tấm ảnh bạn bè và người đẹp nó quí như sâm. Đến trạm nghỉ chân là nó dở ảnh bạn ra ngắm nghía, xuýt xoa. Nó có mấy tấm ảnh con gái dân tộc mèo xinh lắm. Tấm ảnh cô gái đi chân đất đứng trên mỏm đá có cái ô vác trên vai như một báu vật với nó.

15
Hết sắn. Cả tiểu đoàn lại di chuyển đi tìm sắn. Hồi năm 1970 trận càn lớn của quân Mỹ đã đẩy bộ đội ta sang bên này. Những nương sắn cũ trước đó cũng vơi đi. Vơi chỗ này, lính ta mò đến chỗ khác. Cái trục dọc từ bắc vào nam này chỗ nào mà chả có dấu chân lính ta. Dấu chân của lính không cứ ở trên rừng Trường Sơn mà nó in cả trên sông, dưới song,dưới suối và cả những cánh rừng lầy, cả những con thác trên sông. Hai tháng trước đây lúc vượt sông Po Co vào mùa khô sang Miên, chúng tôi lội men theo những vạt nước nông. Lúc ấy lòng sông cạn, trơ những mỏm đá như rừng măng. Nước sông len lỏi trong kẽ đá kêu roe roe. Bỗng thằng Tứ râu kêu ré lên. Nó nhặt được cái ăng gô méo mó trong kẽ đá. Cả hàng quân xúm lại túm tụm vào nhau hổn hển. Cái ăng gô khắc cô gái cởi trần đeo gùi bên cạnh dẫy chữ số đa mờ những vết bùn và rỉ sét. Cũng lúc ấy thằng Lệ Sư Phạm reo to. Tao thấy cái ba lô. Thằng Lệ sư phạm moi cái ba lô đầy bùn từ một hốc đá. Chúng tôi ôm cái ba lô lên bờ. Chiếc ba lô đã mủn vì ngâm nước lâu ngày, chỉ có một cái võng và cuốn sổ tay đã nát vấy. Cái bìa ni lông có hình bác Hồ dập nổi là nhìn rõ. Cả trung đội ngồi im như thóc. Thằng Hoan rút sẻng đào hố chôn cái ba lô bên bờ sông. Gió mùa khô réo rắt. Rừng như khóc. Thằng Tứ cũng làm theo thằng Hoan chôn cái ăng gô bên cạnh nấm mồ ba lô. Nó bảo, để các anh ấy ở bên nhau.
Đêm ấy tiểu đoàn trú quân lại bên bờ sông. Chiều xuống tiếng vượn kêu lúc gần tắt nắng “ tí hủn , tí hủn’. Khuya, tôi không ngủ cứ nghĩ những người lính chết trên sông thân xác trôi về đâu? Nằm kẹt ở kẽ đá nào? Xương cốt đồng đội tôi sẽ rời ra rải dưới đáy sông, có trôi về hạ lưu hay là mắc kẹt đời đời ở trong hốc đá nào đấy. Lại chợt nghĩ người chết mắc vào đá không siêu thoát được. Huống hồ lại kẹt đá dưới đáy dòng sông hung dữ như Pô cô. Lúc ấy lại nghe có con chim rừng kêu “ khó khăn khắc phục”. Khắc phục làm sao ở dưới đáy sông hở rừng?

Nơi hạ trại gần bờ sông biên giới hơn. Từ đây chỉ đi 3 tiếng là ra sông. Chúng nó bảo, thế là gần nhà rồi. Có đêm mấy thằng rủ nhau đi tắt rừng ra bờ sông ngồi nhìn sang phía Gia Lai. Trong đêm, những đốm lửa đốt nương ban ngày còn sót lại hệt như lửa từ bếp mẹ già ở quê mình. Có thằng sụt sịt. Thằng Lan A trưởng lên tiếng:
- Mẹ kiếp. Mới ngồi nhìn về đất Việt Nam đã yếu lòng thế thì đánh giặc sao được. Chúng mày hữu khuynh bỏ mẹ.
Chả thằng nào nói câu gì. Thằng Lan chợt thấy mình lỡ lời. lẩm lẩm:
- Chỉ hai tuần nữa là được về đất mình rồi. Về để ra phía trước cho bõ những ngày đói này chúng mày ạ......

( còn tiếp)


No comments:

Post a Comment