- Hoan ơi, thằng Huấn gọi mày.
Thằng Hoan cầm củ sắn gặm nham nhở ngồi bên võng, thằng Huấn nhìn đứa bạn mắt
lõm sâu vào xương sọ và ngửi mùi võng khắm như ổ chuột vì mồ hôi sốt rét. Nhà
hai đứa cũng gần nhau lại học cùng với nhau từ bé. Chúng nó nắm tay nhau. Thằng
Huấn không nói được, còn thằng Hoan thì cứ hỏi, mày có gì nói với tao à? Rồi chợt
nhớ ra, Hoan bảo :
- Mày đừng nói nữa. Mày không chết đâu. Thiếu ăn đấy thôi.
Thằng Hoan chạy vùng về tiểu đội, nó bảo với tôi:
- Luân ơi vào bản đi. Tôi hỏi:
- Không đi gùi sắn à? Hoan nhìn xung quanh rồi khẽ nói :
- Phải kiếm cái gì cho thằng Huấn trường tao. Nó xuống sức quá mày ạ. Thằng này
không có tí chất vào người là ác tính đến nơi thôi.
Tôi băn khoăn.
Có cái gì đổi được lấy rau lấy sắn thì đã đổi trên đường Trường Sơn rồi. Vào đến
đây dân cũng nghèo lắm mà đổi thì phải ra các bản ngoài Pô Cô, ngoài ấy đồng
bào họ thương bộ đội người nhà mình hơn. Hoan thì thầm :
- Tao có cách rồi. Đổi Cooc xê.
Tôi trố mắt nhìn thằng bạn đang là ủy viên Chấp Hành Chi Đoàn. Sao hôm nay nó nghĩ ra cái trò đổi
Cooc xê ? Tôi hỏi nó :
- Mày có Cooc xê à ?
- Không, tao chỉ còn vài cuộn chỉ thêu xanh đỏ để về bên Tây Nguyên mới dùng. Đến
lúc này tôi mới nhớ ra, ừ nhỉ sao mình ngu thế! Lúc đi trên Trường Sơn thấy mấy
thằng công nhân Gang thép Thái Nguyên mang Cooc xê mua từ ngoài Bắc đổi được cả
lợn hai nắm. Thế mà bọn mình không biết mà tự sản tự tiêu món này.
Hoan ngồi xuống gốc cây cụt cạnh bếp tiểu đội lăn lóc mấy củ sắn nướng cháy lem
nhem. Mặt nó dãn ra tay chân khua lên hồ hởi.
- Này nhé, mày nhớ khai triển hình chóp chứ ? Cái vành mũ tai bèo ấy nó khai
triển sẵn rồi. Một vành được ba quả chóp. Xé diềm chăn làm quai. Mày giữ , tao
khâu cho. Chỉ buổi sáng là xong một Cooc. Đổi cooc là hời nhất. Đổi lấy con gà
nấu cháo cho thằng Huấn kẻo nó chết đấy.
Tôi nhìn thằng bạn học rất giỏi hình họa và rất thư sinh ngày nào. Trước đây chỉ
thấy nó hiền lành dí dủm mà nay nó bỗng vụt lên cơ mưu đến thế.
Đại đội đi gùi. Tôi và Hoan tụt lại sau rồi quay về kiềng. Thằng Lương Xuân Cảnh
người Đức Thọ nằm rên ư ử thấy tôi và Hoan quay về ngó đầu ra võng
- Chúng mày lại sốt à ?
- Không, đ. sốt mà cũng phải sốt. Mày có kim chỉ không ?
Cảnh níu tay vào mép võng ngồi lên, nó hỏi :
- Khâu cái gì ? Tôi bảo Cảnh :
- Chế tạo quang treo vú đàn bà. Thằng Cảnh đang sốt cũng cười nhềnh nhệch. Nó
khen hay hay. Tao tham gia với.
Cuộc chế tạo cái Cooc xê lần đầu tiên trong đời của chúng tôi diễn ra gần một
buổi sáng trong rừng. Quan trọng nhất là hai quả núi nhọn và cứng như mo thì chỉ
hai đường khâu là xong. Lằng nhằng nhất là cái dây quai và làm khuy áo. Cầm cái
Cooc màu cỏ úa hai thằng tôi cười phá lên. Thằng Cảnh lúc này như người hết sốt
nó huơ huơ cái cooc lên và nói rất ông đồ :
« Bom đạn không làm ta quên được, cái quang treo thịt mỡ quí nhất đời « …ha ha
!
Trưa rồi. Ăn vài củ sắn và húp xong bát canh môn thục. Hoan bảo tôi :
- Mày ở kiềng thôi, để tao đi đổi gà với thằng Cảnh. Mày sang ngồi với thằng Huấn,
nhớ để tay lên mũi nó kẻo nó chết lại không biết.
Chúng nó đi. Nhìn thằng Cảnh còm nhom, vừa ban sáng còn rên ư ử bây giờ lúp cúp
sách khẩu AK theo sau thằng Hoan luồn vào cánh rừng hun hút. Trên giời e e tiếng
L19 của địch nặng như chì. Rừng hôm nay có màu mắm tôm.
Chiều tối hôm ấy thằng Huấn được bát cháo gà với thịt. Còn xương gà nấu cháo sắn
cho cả tiểu đội. Thằng Huấn nhất định không ăn cháo thịt đòi trộn chung hai loại
cháo vào với nhau để tất cả cùng húp. Thằng Hoan và thằng Cảnh thì quên húp
cháo đang rúm vào nhau cười hinh hích. Chúng nó đang nghĩ đến chuyện cô gái đổi
cooc hôm nay đứng thử Cooc bên bờ suối....
No comments:
Post a Comment