Sunday, May 22, 2016

Rừng đói 18


18
Một tuần nay sắn đào lên toàn củ to như đầu gối gập. Lõi trong veo như nõn chuối. Củ nào cũng õng nước. Nhạt hoét. Được cái mấy hôm nay tiểu đoàn được cấp gạo nương. Đại đội trưởng bảo đấy là gạo của huyện 5 Gia Lai ủng hộ. Rồi ông ấy đay :
- Dân Tây Nguyên đã đói, đã khổ đến cái khố cũng không có đeo mà vẫn nhường gạo cho bộ đội. Các đồng chí nhớ… mà ghi lòng …mà chiến đấu.
Lính ta chả thằng nào nói gì. Miếng cơm thơm nức cứ nghẹn ngang cổ.
Tối, rủ thằng Sỹ sang Xê 1. Đại đội này là quân đại học Sư phạm và đại học Nông nghiệp Việt bắc. Toàn những thằng láu cá và sát gái. Chúng nó khoe, về đường tán gái thì bọn Cơ Điện và Mỏ Địa chất chúng tôi gọi bọn nó là cụ. Hôm lên tàu đi “Bê” ở ga Lương Sơn lũ, con gái trường Sư phạm khóc tức tưởi. Gục vào nhau rưng rức. Chúng nó hét lên, chúng nó gọi tên nhau lúc tàu chạy. Bon tôi não cả lòng. Tàu chạy rồi lũ trường Kĩ thuật bọn tôi nhìn bọn Sư phạm đầm đìa xúc cảm thấy gai gai sống lưng. Thằng Dương Cao bằng nheo mắt:
- Mẹ! mấy cái quần lụa đi Bê. 
Bọn Sư phạm gườm gườm nhìn chúng tôi. 
Bây giờ thì tất cả là kỉ niệm. Mới có vài tháng mà những khuôn mặt bạn gái lùi xa như hàng chục năm. Ấy là nghe chúng nó văn vẻ thế. Thằng Sư phạm nào trong ba lô cũng rất nhiều ảnh bạn gái. Rất nhiều thằng có cả mớ tóc buộc bằng những sợi len đỏ ướp hoa Ngọc lan khô ngăng ngắc mà vẫn thơm. Bằng chứng là khi đi trên Trường Sơn, bọn nó hay đổi được rau được sắn rồi được cả mật ong của đồng bào người Lào. Bởi vì chúng nó rất nhiều ảnh con gái. Có thằng lính trường Sư phạm nói, nếu sống mà về thì tao sẽ đến nhà mấy đứa con gái cùng lớp giả lễ chúng nó. Nhờ chúng nó mà leo được Trường Sơn. Một lần nhìn thằng Lệ nghỉ giải lao trên đỉnh dốc ,ngồi quay mặt vào gốc cây, gục đầu xem ảnh con bé nào đó ở khoa toán. Mấy thằng xúm lại thật khẽ, quì sau lưng nó chắp tay khấn. Thằng Lệ quay lại. Nhìn mấy thằng đang nhắm mắt vẻ như đang mê mẩn. Lệ hét lên:
- Báo động di chuyển!
Cả bọn “diễn viên” đang lên cơn phê tình tang lao ngay về ba lô của mình chụp lấy súng. Thế là trận cười lan ra bay trên dốc núi Trường Sơn, những tiếng cười lính trẻ làm giật mình những con ong đang nhởn nhơ với hoa rừng.
Bọn xê 1 tối nay đang đào bếp Hoàng Cầm làm lò sấy sắn. Chúng nó ca cẩm, bếp Hoàng Cầm để nấu cơm đã khổ nay lại làm lò sấy sắn Hoàng Cầm. Khổ đời thằng “ mục” quá. Mà cũng chả biết cái tên thằng “ mục” mà các cán bộ cũ ra nhận quân hay nói truyền sang lính từ lúc nào. Mấy ông ấy nói cứ như thơ…”đời lính mục, ăn cơm cục, uống nước đục, bị cán bộ giục, không đi thì nhục, đi thì bị địch phục, đời thằng mục ….” Cứ thế đọc mãi không hết, cứ quanh đi quẩn lại cái vần ục. Thế rồi chúng nó đồng ca cái bài thằng “mục”. Hát một lúc thằng nào cũng tức cả lồng ngực rồi cười phá lên. He he chẳng khác gì bài ‘ Chim Ri là dì sáo sậu “ chúng mày ạ. Một lần thằng Dương Cao bằng hỏi đại đội trưởng, thằng mục là thằng nào hả anh? Anh Nhất nhìn nó nheo nheo. Rồi đột nhiên anh ấy bảo, là tao là mày, là những thằng lính đánh nhau ở chiến trường chứ ai nữa. Thằng Dương quay mặt đi chỗ khác lèm bèm. Mẹ kiếp, học mấy năm đại học nay đi vào rừng để mang tên thằng “mục”, đéo hiểu định luật này ở đâu ra. Cả tiểu đội lại cười he he.
Bếp Hoàng Cầm khói mù đến tức thở. Chúng nó giải thích. Tranh thủ đêm tối không có máy bay trinh sát làm động tác sắn hun khói. Sắn này ăn sẽ có mùi vị giống mồ hóng chữa bệnh sốt rét. Thế là lại cười tóe lên. Có một thằng đầu tóc bù xù trong góc bếp sấy sắn chui ra:
- Thằng nào là Luân. Lại đây tao chăm sóc. 
Hơn chục thằng lính im thít. Mẹ kiếp! mày là thằng nào mà bảnh choẹ thế? Thằng Sỹ nói to:
- Maỳ không biết thằng Luân thì mày đéo phải lính Sinh viên 3002. 
Thằng đầu xù bước đến trước tôi. 
- Nói cho oai thôi mày thì thằng nào chả biết. Đến mấy đứa con gái người Thổ trường tao còn biết độ đen tuyệt đối của mày nữa là lính 3002. 
Nó cười sèn sẹt. Cái kiểu cười rất ít gặp. Nó đưa ra một nhúm thuốc rê. Nó bảo thuốc trồng trong vườn nhà tao đấy. Thuốc Ỷ La Tuyên Quang. 
Bây giờ thì tôi nhận ra nó. Thằng Hiệp cùng tổ với bạn tôi tên Minh Hiền ở đại học Nông Nghiệp Việt bắc. Nó thì thầm:
- Hôm trước đi Bê, cái Hiền bạn mày có xuống đại đội tao chơi. Nó bảo nó có bạn ở Xê 2 Cơ Điện tên Luân thân lắm. Trước lúc chia tay nó nói nhỏ và tao thấy mắt nó có nước, Hiệp ơi nhờ bạn chăm sóc bạn Luân tớ nhé. Tao biết sau đó nó sang Xê mày đúng không? Nói rồi nó là cười sèn sẹt. Nó nói tiếp, Tao nhớ bạn mày ! Nhưng chưa biết chăm sóc mày bằng cách nào. Thôi thì có tí thuốc sợi để dành hôm nay gọi là chăm sóc mày nhé 
Cả trung đội chúng nó ré lên cười. Cười tôi thì ít mà cười vì có thuốc hút của thằng “Hiệp thổ” thì nhiều. Thằng Hiệp gục gặc cái đầu ra tuồng hoàn thành nhiệm vụ nặng nề. Nó vỗ vai tôi, giọng rất cán bộ:
- Tao bảo thật nhé. Gái khoa chăn nuôi người toàn là mùi ….phưn lợn thôi thằng “ mục “ ạ. 
Trong đêm, tiếng cười ồn ã quanh cái bếp Hoàng Cầm khói nhèm mắt và mùi sắn sấy khai khai, tôi thấy ánh mắt thằng Hiệp Tuyên Quang nhìn tôi nháy nháy.

No comments:

Post a Comment