......Mấy hôm nay mưa sậm sựt. Sáng ra cứ
như mùa hè, trưa thì oi, chiều là mưa như trút nước. Cứ chập tối là tạnh và lại
có trăng lên. Hồi ở trường xúm nhau học hát bài A Sanh lái đò. “ Hỡi Pô Cô ơi…
đôi bờ cây xanh biếc…anh lái đò tên gọi A Sanh.” Bao ngày nay ở bên Pô Cô chưa
nhìn thấy con đò nào. Chiều nay gùi sắn ra sông rồi bó gối ngồi bên bờ Tây,
nhìn về phía Gia Lai. Chúng nó rủ nhau đi dọc theo đường tuyến để gặp xe ô tô
mà xin săng đánh bật lửa. Bỗng nhìn thấy bên kia sông sát vào vách đá có thuyền
độc mộc. Nắng chiều hắt hình người chèo thuyền lưng trần đóng khố in vào vách
đá trông như trong hồng hoang. Lại vài con thuyền nữa. Lại những đàn ông đóng
khố chèo thuyền. Bộ đội hú. Mấy thuyền độc mộc cũng hú lại. Tiếng hú đập vào
vách núi âm ư. Dòng sông bỗng rộng ra, tiếng hú lan trong thinh không hoang dại.
Nghe anh Đường đại phó nói, đấy là lính đánh cá và săn bắn cho bệnh viện mặt trận
đấy. Thằng Quyết quay sang anh Đường:
- Lính mà cũng đóng khố hả anh?
- Tao nghe nói họ ở đây đã gần mười năm rồi, đóng khố để lấy may khi đi đánh cá
trên sông đấy thôi.
Anh Đường nói khẽ, hình như anh nói cho một
mình anh … -Biết bao giờ mà về được miền Bắc? Chiến tranh miết, rồi mình cũng lại
đóng khố lên nương mất thôi.
Chiều hôm ấy buồn thế.
Tối tạnh mưa. Trăng gầy lét trên ngọn cây. Ánh trăng ở rừng Tây Nguyên xanh xao
như cũng đang sốt rét. Trăng rơi xuống, giống như lá cây đáp nhẹ xuống mặt tăng
nghiêng nghiêng. Anh Đường và anh Hợp chính trị viên xuống chỗ chúng tôi. Tưởng
cán bộ xuống quán triệt nhiệm vụ gì nên cả tiểu đội ngồi ngay đơ lễ phép. Anh Hợp
chính trị viên bảo:
- Các ông hát bài “A Sanh lái đò” đi cho bọn tớ nghe với.
Thì ra, đại phó Đường kể với chính trị viên Hợp rằng chiều nay bên bờ sông Pô Cô
bọn tôi đã hát bài này. A trưởng Lan khoa điện bảo tôi:
- Luân ơi mày hát đi. Cả tiểu đội nhao nhao, hát đi mày ơi, hát bài này đi Luân
ơi.
Trăng loang lổ trên vòm lá. Mùi lá mục dưới chân, mùi nồi cháo sắn chua nồng
bên cạnh. Mùi tanh của trận vớt cá hôm qua với bọn C1, mùi của hoa rừng trong
đêm tối…Tôi hát. Hát mà như thấy mình đang ở trường cũ. Hát như thấy mình nhảy
xuống sông mò cá, như thấy hình lính mình cởi trần, khảm thân hình trẻ trai vào
đá núi. Thực tình lúc này tôi cũng đang đói, tôi hát trong cơn đói, tiếng hát của
lính trong một khu rừng đang rất đói.
…” Ngày đêm anh lái đò trên sông, dù gian nguy vẫn vững tay chèo…đò anh đưa bao
người đi kháng chiến…lời thề A Sanh… hời Pô Cô ơi..”
Bài hát hết rồi. Chả thằng nào nói câu gì. Chả có thằng nào vỗ tay hoan hô. Rất
lâu sau anh Đường và anh Hợp mới đứng dậy. Anh Hợp bảo với A trưởng Lan:
- Cố ngủ đi nhé cho lại sức. Sắp về oánh nhau rồi. Từ ngày vào bộ đội tớ chưa
bao giờ được ở với những người lính như các cậu. Tớ chỉ mong nay mai về đơn vị
chúng mình lại được chiến đấu cùng nhau.
No comments:
Post a Comment