Wednesday, May 18, 2016

Rừng đói 16-17



16
Vào trước ngày di chuyển địa bàn của chúng tôi thì anh Diện Nghệ An tìm đến. Kể từ ngày chúng tôi gặp anh lính binh trạm cởi trần ngoài nương đến nay đã hai tháng. Thi thoảng chúng nó cũng đến “lương sơn bạc” của anh xin ớt và thuốc đồng bào. Lần nào anh cũng cho vài quả chuối xanh, nhúm thuốc lá khét như mùi bồ hóng. Những thứ như ớt như thuốc lá với lính ta quí hóa vô cùng.

Hôm nay anh Diện vẫn mặc quần đùi nhưng có áo và đeo cả ba lô súng đạn đàng hoàng. Anh xách 2 nải chuối xanh cho bọn tôi rồi móc ở cóc ba lô có cục thuốc đã nhồi khuôn trong ống nứa. Anh bảo:
- Tao đi đây. Sợ chúng mày lại vào tìm tao không thấy nên tao ra chào để đi. 
- Anh chuyển đơn vị hả?
- Không biết. Chỉ thấy lệnh rút tao ra binh trạm. Có khi thấy tao ở lâu trong hang quá họ cho tao về. Kho tàng tao gùi hơn tháng mới ra hết bờ sông cho họ chuyển đi đấy. Mẹ kiếp, chuyển xong cái kho tao còng mẹ cái lưng. 
Anh trầm ngâm:
- Thôi về cũng được. Tao đã ở Tây nguyên từ năm 64. Tám năm rồi đấy. Tao sắp thành “đồng bào” rồi. Chỉ thương mấy thằng tao chôn trong hẽm suối nằm đấy một mình.

Anh vấn điếu thuốc vào lá chuối tươi rít khói giọng buồn buồn. Chúng tôi nhìn tay chân anh mốc thếch như cụ già 80 tuổi mân mê điếu thuốc sâu kèn. Anh tiếp:

- Tao chả còn cái gì đáng giá. Cho chúng mày mớ ớt kia thôi cố mà sống mà hoàn thành nhiệm vụ mà về chúng mày ạ.
Anh Diện nói nhiều thế. Có lẽ nhiều năm nay coi kho một mình, bây giờ anh mới nói nhiều như vậy. Nói cho bõ những tháng ngày âm thầm trong rừng thẳm trong cô đơn. 
Tôi hỏi: 
- Anh mang cả cái ống bương đi làm gì?

Anh Diện nhìn tôi trô trố:

- Sao lại là ống bương? Cái thằng này! Mày sao thế? Anh nói gay gắt:
- Đây là bàn thờ Bác Hồ. Tao cưa cái ống ở dưới nhưng có một nửa mảnh tre bên trên có rùi lỗ là để treo vào tường hay vào gốc cây cũng được. Ống dưới thắp hương, mảnh tre bên trên để móc cái ảnh Bác. Tao đi đâu cái bàn thờ Bác Hồ đi đấy. 
Anh mở nắp ba lô lấy ra tấm ảnh Bác Hồ ở bìa quyển lịch nhựa màu nâu bé như bàn tay bọc ni lông lồng trong khung bằng gốc lồ ô thật là đẹp. Anh Diện ôm cái ảnh vào lòng nói một mình. Năm 1970 địch nó càn từ Đức Cơ ra biên giới chúng tao chạy thí xác. Chạy đến đâu trụ lại, tao treo bàn thờ Bác lên gốc cây rồi mắc võng. Bác phù hộ cho đấy chứ. Anh cất tấm ảnh Bác Hồ bé xíu vào ba lô rồi bảo:
- Nếu được ra Bắc, tao sẽ mang cái bàn thờ Bác về nhà. Tao chỉ cần thế thôi. 
Nhìn anh Diện già cóc kẹ người ngợm nhàu nhĩ. Thương thế. Nghĩ mình sau vài năm nữa có còn khí khái được như anh không? Anh chào chúng tôi rồi còng lưng đeo ba lô đi về phía đông. Khẩu súng Ak của anh mốc thếch nép bên sườn. Trên nắp ba lô cái ống bương bàn thờ Bác Hồ lấp ló.

17
Những đồi sắn ở đây lẫn trong rất nhiều bãi chuối và những cây giống như cây trứng gà. Lính ta không còn thấy những vạt sắn nhỏ nữa mà chỉ toàn những cây sắn rõ thật là to. Có cây sắn to như cổ chân. Da cứng như gỗ săng lẻ. Lính ta đào đất moi lên những củ sắn to bằng bắp chân. Lấy dao găm đẽo mỏi tay hết vỏ sành của nó rồi băm lát. Miếng sắn lát trong veo như củ đậu. cắn vào thấy nhạt thếch. Đói ăn nên chân tay bải hoải chỉ đào được hai chục kí sắn là nằm quay lơ ra đất. 

Thằng Hoan hái lá sắn thái nhỏ như sợi thuốc lào. Nó bảo trộn thêm vào cục thuốc đồng bào của anh Diện cho để hút được lâu. Nó thở dài. Nói như thơ:
- Đói cơm đói thuốc đói thư. Bao nhiêu cái đói không hư được mình. 
Đúng lúc thằng Khang Hải phòng khoa cơ khí đi tới. Thằng này làm phó bí thư đoàn. Nó bệt đít xuống cạnh tôi:
- Này, đại đội mình làm tập thơ “ Mót sắn “ đi. Giống như mình đã làm tập thơ “ Hành Quân trong mây” ấy. 
Tôi hỏi: Chính trị viên bảo làm à? Nó trả lời :
- Không! Chi đoàn mình tự làm cho lấy lại khí thế thôi. Tao thấy chúng nó nản quá rồi. Tao còn cuốn 48 trang đấy. Phát động toàn chi mỗi thằng một bài thơ, tao và mày chép. Thằng Sỹ vẽ minh họa. Tôi ừ. Thằng Khang đi rồi thì thằng Hoan nằm dưới đất nhỏm dậy. Nó hăm hở:
- Bài “ say thuốc lào “ của mày cho vào đầu được đấy. He he! Nó cười. Thơ thế mới là thơ lính chứ.
Nó lại nằm ngửa ra đất nhìn mấy đám mây bay qua mỏm núi ngâm thơ. “ Đỉnh đèo trời hóa mông mênh/ chùm phong lan tỏa hương lành trong mây/ hành quân chiến dịch qua đây/ giải lao mươi phút cũng say thuốc lào/ thấy rừng cây đổ lao đao/ chuỗi cười đồng đội bay vào trời xanh.”
Thằng Hoan ngâm thơ xong lại thở dài.
- Bây giờ kiếm đâu ra điếu thuốc lào nhỉ?
Những ngày này tìm được gốc sắn nào là thấy vui hơn hớn. Tiểu đoàn truyền xuống các đại đội rằng ở bên nhà đói lắm gấp rút mót sắn gửi về để ăn mà tác chiến. Nhất là mùa mưa lại đến rồi. Mùa mưa là tắc hết. Mọi thứ với người lính Tây Nguyên đều sợ mùa mưa. 
Có tiếng gọi của thằng Hoan:
- Mày ơi lại đây. Lại đây. Tôi chống sẻng đang đào dở một hốc sắn cổ thụ sang chỗ nó. Thằng Hoan ngồi bệt dưới đất tay sờ sờ lên một thân cây sắn to như cây mía bầu. Cái chãng ba của nó dễ mình leo lên không gẫy. Vỏ cây sắn mốc meo mà cạo ra thì đỏ tía. Mặt thằng Hoan thất thần. Thì ra trên cây sắn có dòng chữ rất sắc nét đổ vết đen như chì “ Kim Động Hải Hưng- Nhớ Mẹ ” 
Hoan quay sang tôi:
- Sao mấy hôm nay toàn gặp lính Kim Động nhỉ? Thằng này qua đây có nhẽ cũng phải 2 năm rồi.
- Ừ hôm qua đi lấy môn thục bọn mình thấy 4 ngôi mộ nằm bên suối nước như gạch cua cũng có mấy mảnh gỗ viết bằng sơn “ KIM ĐỘNG – 12/71” . Bon này chắc đi B2 ngoẻo ở đây. Liệu chúng nó có phải là chết sốt rét hay đói hả mày? 
Nghe tôi hỏi thế thằng Hoan mặt tái đi. Chắc nó đang nghĩ biết đâu rồi mình cũng lại như mấy thằng Kim Động này. 
- Tao cắt lấy cây sắn lấy khúc có chữ của thằng Kim Động này mang theo mày nhé
- Ôi thôi thôi. Xin mày đi. Mẹ kiếp nhỡ mày vác cái cây sắn có chữ của thằng đã chết thì mày cũng “cụp’ theo nó đấy. Hoan bần thần sờ ngón tay lên thân cây sắn nhẵn thín rồi lẩm bẩm nói với dòng chữ …Chả biết mày còn sống hay đã chết. Hôm nay tao gặp cây sắn mà mày đã viết lên thân nó, thôi cho tao đào lấy củ cây sắn này nhé. Chúng tao cũng đói lắm rồi. Nếu mày còn sống thì cố mà sống cho khỏe. Còn nếu mày chết rồi thì cũng phù hộ cho bọn tao. Lính tráng với nhau cả mà ….
( còn nữa)

Trong ảnh có các nhân vật của Rừng đói




No comments:

Post a Comment